Sáng hôm sau, mười giờ Tô Ngọc Tình mới dậy, ăn sáng xong thì nàng đi trang điểm và thay quần áo.
Nàng mặc một chiếc áo lông nhìn trông cực kỳ ấm áp.
“Em sẽ nhớ anh và các con!”
Tô Ngọc Tình đi qua ôm Diệp Mặc rất lâu.
Khi buông tay ra, nàng lùi lại một bước, rồi dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Mặc không chớp mắt.
Bỗng nhiên, nàng cười rực rỡ, rồi nghiêng người, kiễng chân, rồi dùng đôi môi đỏ mọng trơn mềm đóng dấu một cái.
Nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó nàng lùi lại, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Tô Ngọc Tình lại hôn hai đứa bé một cái, rồi vẫy tay chào Diệp Mặc, sau đó quay người đi ra.
“Bọn tôi đi đây!”
Dương Mạn Ny mặc một chiếc áo khoác đen và đeo một chiếc kinh râm đứng chờ ở bên ngoài, khi thấy Tô Ngọc Tình đi ra ngoài thì mỉm cười, rồi quay sang vẫy tay chào Diệp Mặc.
Hai người ngồi lên chiếc Minivan rồi rời đi.
Diệp Mặc đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, đến khi chiếc xe biến mất thì Diệp Mặc mới quay vào nhà.
Hắn đi qua ôm hai đứa bé.
“Ngoan! Mấy ngày nữa cha mang các con đi gặp mẹ nhé!”
Diệp Mặc hôn mỗi đứa bé một cái, rồi lại đặt bọn vào nôi, sau đó đi kiếm quần áo dầy mặc vào cho chúng.
Mọi thứ xong xuôi, thì Diệp Mặc mang hai đứa bé đi đến phòng làm việc.
Ngọc Tình không ở đây, nên hắn cũng không cần thiết quay về Hồ Phỉ Thúy, hắn cũng đã quen việc sống ở phòng làm việc rồi.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.
Ngày nào Diệp Mặc cũng luyện tập kỹ năng, chăm sóc hai đứa bé và Live stream.
Tối hôm nay, Tô Ngọc Tình gọi điện thoại về nói là đã mua được nhà rồi.
“Được! Vậy thì ngày kia anh sẽ qua đó!”
Hai người trò chuyện rất lâu thì nàng mới cúp máy.
Diệp Mặc báo cho người của hàng không Thần Tinh xong thì đặt điện thoại xuống, sau đó tiếp tục bận rộn.
Ngày hôm sau, hắn lại liên lạc với Ninh Vũ Đình, báo cho Ninh Vũ Đình rằng ngày mai sẽ xuất phát.
Buổi tối, Diệp Mặc lại gọi đến thoại về nhà.
“Mua nhà rồi á? Sao nhanh thế! Ngày mai con đi qua đó luôn à! Được được được! Trên đường cẩn thận một chút! Khi nào đến nơi nhớ gọi điện thoại về nhà nhé.” Cha Diệp cười nói.
Cúp điện thoại, Diệp Mặc bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Lần trước bay đến Đế Kinh thì chỉ là đi dạo cho nên không cần mang hành lý, nhưng lần này phải sống ở Đế Kinh một thời gian ngắn, nên có rất nhiều thứ cần mang theo, nhất là quần áo và một số vật dụng của bọn nhỏ.
“Chủ tịch Diệp!”
Sáng sớm hôm sau, một chiếc Mercedes dừng lại ở trước cửa phòng làm việc, người của hàng không Thần Tinh đã đến.
Bọn họ đi lên cầm hành lý rồi đặt vào cốp sau.
Diệp Mặc thì mang theo hai đứa bé ngồi lên xe.
Rất nhanh, chiếc xe đã khởi động, rồi lái đến sân bay.
Có một chiếc xe cũng đang lao nhanh đến sân bay.
Trên xe có khoảng 20 người.
Một cô gái trẻ trung có dáng người cao gầy ngồi ở vị trí đầu tiên.
Gương mặt của nàng rất xinh đẹp, khí chất thì lại hết sức vũ mị.
Nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen che lấp đi những đường cong uyển chuyển và nóng bỏng của nàng, dưới vạt áo thì là một đoạn chân ngọc được bao bọc bởi một chiếc tất chân màu đen mỏng manh, cực kỳ gợi cảm.
Hình như nàng hơi buồn ngủ nên ngáp khá nhiều.
“Tổng giám đốc Ninh, tối hôm qua ngài ngủ không ngon à?”
Phía bên phải, có một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc một bộ âu phục giày da, còn đeo một chiếc kính đen, có vài phần khí chất thư sinh.
Người này liếc nhìn Ninh Vũ Đình một chút rồi cười nói.
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Đình gật đầu: “Dạo này giấc ngủ của tôi không tốt lắm, hôm nay lại phải dậy sớm nữa.”
Sau đó, Ninh Vũ Đình lại nhớ đến thứ gì nên nói: “Tôi không ngờ Phó tổng giám đốc Tần anh không nghỉ lễ ở nhà mà lại muốn đi đấy.”
“Sao tôi có thể bỏ qua chuyện náo nhiệt như vậy được chứ, tôi cũng có không ít bạn bè ở Đế Kinh nữa! Tôi đi qua đó có lẽ bàn bạc sẽ dễ hơn một ít!” Tần Vĩ cười nói: “Hơn nữa, đây là chuyện ông chủ phân phó mà! Nghĩa bất dung từ!”
Tần Vĩ nói xong thì đẩy kính mắt lên một cái, trong lòng hơi cảm khái.
Người ông chủ mới này cũng không tầm thường chút nào!
Ban đầu, Tần Vĩ còn tưởng rằng người bên cạnh Tô Thiên Hậu chính là một ông già nào đó, giải trí Kim Sư phá sản khiến cho ý nghĩ này của Tần Vĩ càng kiên định hơn.
Nhưng sau này, Tần Vĩ ngồi chờ một thời gian dài thì lại chụp được mấy tấm ảnh khiến cho người ta ngạc nhiên.
Dường như người bên cạnh Tô Thiên Hậu cũng không phải ông già nào cả, mà chính là một người đồng trang lứa.
Ban đầu Tần Vĩ cũng nghĩ đây là thế thân do Tô Thiên Hậu dùng để che đậy, bỗng nhiên Tổng giám đốc Ninh này tìm tới cửa, rồi bỏ tiền mua ảnh của mình, sau đó lại báo cho mình một tin tức cực kỳ kinh người.
Cái gọi là đại lão lại chính là người trẻ tuổi này, chính người trẻ tuổi đã ném mấy tỷ ra để khiến cho Kim Sư phá sản, đồng thời còn thu mua tất cả các công ty tin tức giải trí trong thành phố.
Quả thực là Tần Vĩ đã bị khí phách này làm cho khiếp sợ.
Cũng vì vậy nên Tần Vĩ đã đồng ý gia nhập Thiên Hành.
“Phó tổng giám đốc Tần có giác ngộ cao quá!”
Có người ở phía sau lên tiếng nịnh nọt.
Sau đó, trong xe vang lên một mảnh tiếng cười.