Bệnh viện Nhân Hoa.
“Chủ tịch Diệp, ngài tới rồi!”
Lưu Khải Nhân dẫn một đám người đứng ở cửa nghênh đón.
Vừa nhìn thấy Diệp Mặc, thì Lưu Khải Nhân đã nhiệt tình tiến lên đón tiếp.
Sáng nay ông đã nhận được điện thoại của Chủ tịch Diệp, nói là muốn thị sát bệnh viện một chút, Lưu Khải Nhân chuẩn bị cả buổi sáng, cuối cùng Chủ tịch Diệp cũng đến.
“Bệnh viện vẫn ổn chứ?”
Diệp Mặc cười nói với Lưu Khải Nhân.
“Vẫn ổn vẫn ổn, tất cả đều rất tốt!” Lưu Khải Nhân vội vàng nói.
“Thế thì tốt rồi!” Diệp Mặc gật đầu: “Hôm nay tôi chỉ đến xem thôi, mấy hôm nữa tôi sẽ đến Đế Kinh, thuận tiện qua thăm quan tổng viện Nhân Hoa luôn.”
“Chủ tịch Diệp, tôi dẫn ngài đi dạo một vòng nhé!”
Lưu Khải Nhân nghiêng người, ra hiệu mời.
Diệp Mặc thị sát một vòng, rồi đi vào phòng làm việc của viện trưởng, hai người nói chuyện quyên tặng tiền thuốc men.
“Những chuyện như vậy thì bệnh viện chúng ta cũng có một ít, những bệnh viện còn lại cũng rất khó khăn chứ không phải giả vờ đâu.”
Lưu Khải Nhân đưa cho Diệp Mặc xem một ít tư liệu của bệnh nhân.
“Được!”
Diệp Mặc xem xong thì hơi gật đầu, sau đó trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện.
“Chủ tịch Diệp ngài thực sự là có tấm lòng bồ tát!”
Lưu Khải Nhân liên tục tán dương.
“Được rồi, tôi đi đây!”
Diệp Mặc mỉm cười đứng dậy.
Lưu Khải Nhân lại dẫn theo một đám người tiễn Diệp Mặc ra xe.
Ra khỏi bệnh viện, Diệp Mặc đi thẳng đến khách sạn Duyệt Vân Trang.
“Kỷ tiểu thư đi rồi à?”
Lý Lệ Quyên vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đã nói chuyện của vị Kỷ tiểu thư kia cho hắn nghe.
“Vâng! Hôm qua cô ấy đã đi cùng Tần tiểu thư, Kỷ tiểu thư nói là về thăm nhà một chút, qua một thời gian ngắn sẽ quay lại.” Lý Lệ Quyên nói.
“Cô ấy cũng ở đây khá lâu rồi, đúng là nên về thăm nhà một chút!”
Diệp Mặc cười nói.
“Kỷ tiểu thư ở đây được ba tháng rồi!” Lý Lệ Quyên tính toán một chút rồi nói.
Diệp Mặc đi vào phòng bếp gặp mấy người bếp trưởng Hoàng, sau đó thì rời đi luôn.
Buổi chiều, Diệp Mặc lại đến công ty Thời Đại, Trung Thái và Dục Anh để xem một chút, sau khi trở lại phòng làm việc thì đã hơn ba giờ chiều.
Hắn chuẩn bị một chút rồi bắt đầu Live stream.
Trong nháy mắt, rất đông fan và tràn vào phòng Live stream, khung bình luận cũng bắt đầu sôi nổi.
“Nghe nói con hàng này rất đẹp trai! Không biết là thật hay giả!”
“Không biết nữa! Đám nữ Streamer kia đều đang thổi phồng con hàng này cực kỳ đẹp trai, thấy bảo là họ gặp trong hội nghị thường niên của Tik Tok!”
Một nửa khung bình luận đều đang thảo luận chuyện này.
Đám fan hâm mộ rất ngạc nhiên.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng con hàng này khá xấu, cho nên mới không dám lộ mặt, tuy rằng trước kia thỉnh thoảng cũng có người nói là con hàng này rất đẹp trai, nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ là nói đùa, cho nên không để ý lắm.
Nhưng mà nửa đêm hôm qua và cả ngày hôm nay, một đám nữ Streamer đều đang vạch trần sự thật rằng con hàng này cực kỳ đẹp trai, khiến cho đám fan bọn họ rất mờ mịt.
“Nhất định là nịnh nọt lẫn nhau mà thôi!”
Có người nói chắc như đinh đóng cột.
Đã có tài hoa như vậy rồi, mà còn cực kỳ đẹp trai nữa, thì còn có để cho người khác sống hay không!
“Cũng tạm được!”
Diệp Mặc đọc một lát rồi cười nói: “Tôi cũng bình thường thôi, nên chuyện lộ mặt thì thôi đi.”
Diệp Mặc lại chọn một bài hát trong khung bình luận, sau đó bắt đầu hát.
Hơn bảy giờ tối, Diệp Mặc kết thúc Live stream.
Khi hắn về đến nhà thì Ngọc Tĩnh cũng đã về.
Hôm nay, hai người Ngọc Tình và Dương Mạn Ny mang theo hai đứa bé đi chơi bạn bè.
Ăn cơm sau, Diệp Mặc giúp đỡ hai cô gái thu dọn hành lý.
Ngày mai, hai cô gái phải bay đến Đế Kinh.
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé, trong lòng cảm thấy không nỡ.
Nàng vừa mới về được vài hôm thì lại phải chia xa rồi.
“Không sao đâu, em qua đó xem nhà đi, nếu ổn thì anh sẽ mang hai con đi qua đó.” Diệp Mặc đi qua, ôm lấy eo thon của nàng từ phía sau lưng, lại đem gương mặt chôn vào trong mái tóc đen nhánh của nàng.
Hắn ngửi một hơi, trên người nàng tràn đầy mùi thơm ngào ngạt và cả mùi dầu gội đầu.
Còn cả một mùi sữa đặc trưng của nàng, khiến cho tâm hồn người ta ngứa ngáy.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình nhỏ giọng trả lời.
Nàng nhìn hai đứa bé trong ngực, lại cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm từ phía sau, nàng liền mím môi cười thản nhiên, trên gương mặt xinh đẹp của nàng lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào và ấm áp.
Giờ phút này, nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
“Đế Kinh hơi lạnh, anh nhớ phải cho hai con mặc nhiều quần áo vào, đừng để cho chúng bị lạnh.”
“Còn nữa, anh cũng phải mặc nhiều vào, trời tối ở đó cực kỳ lạnh, dù sao Đế Kinh cũng là phương bắc mà!”
“Anh biết rồi!”
Hai người cứ ôm nhau nói chuyện trước cửa sổ như vậy một lúc lâu.
Sau khi dỗ hai đứa bé đi ngủ, thì hai người lại hàn huyên rất lâu rồi mới abc xyz.