“Vị Phó tổng giám đốc Triệu này có ý kiến rất lớn với cô nhỉ!”
Sau khi vào văn phòng, Diệp Mặc ngồi xuống, cười nói.
“Cũng tạm!”
Ninh Vũ Đình đi qua một bên lấy chén trà, sau đó bắt đầu pha trà.
“Sao cô không sa thải anh ta vậy?”
Diệp Mặc tò mò hỏi.
Hắn không quan tâm chuyện của tập đoàn Thiên Hành, cho nên tất cả mọi chuyện đều do Ninh Vũ Đình định đoạt.
“Anh ta vẫn có chút năng lực, cho nên tôi mới giữ anh ta lại.”
Ninh Vũ Đình cười nói.
Pha trà xong thì nàng mang qua, đặt ở trước mặt Diệp Mặc: “Không phải trà ngon gì, ông chủ anh liền chịu khó một chút!”
Sau đó, nàng dùng hai tay vuốt chiếc váy zip rồi ngồi xuống.
Đôi chân thon dài được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen hơi khép lại, hết sức khiêu gợi.
“Cũng không tệ lắm!”
Diệp Mặc cầm chén trà lên ngửi ngửi.
“Ông chủ, có chuyện gì thế?”
Ninh Vũ Đình mỉm cười hỏi.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Đế Kinh, tôi chuẩn bị thua mua mấy nhà công ty tin tức giải trí ở bên đó!” Diệp Mặc đặt chén trà xuống, khẽ cười nói: “Cho nên, tôi muốn mang vài người đi qua đó, nếu như cô rảnh thì cũng qua đó luôn, nếu cô không rảnh thì sắp xếp vài người cho tôi.”
“Đế Kinh?”
Ninh Vũ Đình hơi cau mày lại.
Nàng cũng không quá kinh ngạc, Đế Kinh có rất nhiều ngôi sao, công ty của Tô Thiên Hậu cũng nằm ở đó, buổi dạ hội cuối năm Tô Thiên Hậu tham gia cũng tổ chức ở Đế Kinh.
“Thời gian cụ thể là bao giờ?”
Ninh Vũ Đình mở đôi môi đỏ mọng ra hỏi.
Nàng nhất định phải rảnh rỗi, việc của ông chủ giao cho thì tất nhiên là lớn nhất rồi, nhưng khoảng thời gian nghỉ tết Nguyên Đán này thì đặt vé máy bay khá là khó.
“Khoảng hai ba ngày sau!” Diệp Mặc nói.
“Đấy là tết Nguyên Đán mà!” Ninh Vũ Đình cau mày lại: “Chắc không đi được đâu!”
“Sao lại không đi được?”
“Không có vé máy bay chứ sao!”
Ninh Vũ Đình mím môi cười một tiếng: “Ông chủ, ông không đi máy bay thường xuyên đúng không! Những ngày lễ tết như vậy thì rất khó mua vé máy bay, bây giờ anh mua vé thì đã hết sạch rồi.”
Ninh Vũ Đình nói xong thì cầm chén trà ở trước mặt mình lên, khẽ mở môi đỏ thổi vài hơi, sau đó thì nhấp một ngụm nhỏ.
Ừm!
Không tệ!
Nàng cẩn thận thưởng thức vị trà trên đầu lưỡi, lông mày dần dần giãn ra.
“Vé máy bay? Mua vé máy bay làm gì! Tôi có máy bay tư nhân mà, khi đó cùng bay qua là được!” Diệp Mặc cười nói.
Sắc mặt Ninh Vũ Đình lập tức cứng đờ.
Đúng nhỉ! Còn có mấy máy tư nhân mà, sao mình lại quên chuyện này nha! Ông chủ có nhiều tiền như vậy, nên có máy bay tư nhân cũng là chuyện bình thường mà.
“Vậy thì… phải mang bao nhiêu người đi qua?”
Ninh Vũ Đình suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Một mình nàng khẳng định không thể thu mua công ty ở bên đó được, nên phải dẫn theo nhiều người mới được, càng nhiều càng tốt.
“Ông chủ, máy bay tư nhân của anh chở được bao nhiêu người? Sau đó tôi sẽ tính toán dẫn những người nào đi.”
“Mấy chục người cũng được!”
Diệp Mặc nghĩ ngợi một chút rồi nói.
Sắc mặt Ninh Vũ Đình lại cứng đờ một lần nữa.
Đôi mắt xinh đẹp cũng trừng to như chuông đồng.
Mấy chục người?
Chắc là nói đùa!
Một chiếc máy bay tư nhân thì tối đa cũng chỉ chở được tầm hơn mười người mà thôi! Không thể nhiều hơn!
Nhưng nhìn thần sắc của ông chủ thì cũng không giống như nói đùa.
“Ông…ông chủ, máy… máy bay của anh là máy bay gì?”
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói.
“Boeing! Chính là loại rất lớn ý!” Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, cười nói.
Ninh Vũ Đình nghe xong thì sững sờ, toàn thân run rẩy như ăn một chùy.
Chén trà trên tay nàng cũng theo đó mà lắc một cái, có nước trà bắn ra, văng lên trên đùi.
“Ah!”
Ninh Vũ Đình lập tức hô lên một tiếng kinh hãi vì nóng, vội vàng đặt chén trà xuống bàn, đứng lên, vỗ vỗ lên đùi.
Phần tất chân ở đùi lập tức rung rung động động, rất có độ đàn hồi.
“Giấy này!”
Diệp Mặc bình tĩnh lấy túi giấy đưa qua.
Ninh Vũ Đình rút vài tờ, ra sức xoa xoa, rồi mới ngồi xuống.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay lên vuốt mái tóc, gương mặt mềm mại xinh đẹp cũng đã đỏ lên.
Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình!
Thật sự là quá mất mặt! Chỉ là một chiếc Boeing thôi mà! Tại sao mày lại bị chấn động đến mức này chứ!
Ninh Vũ Đình cắn môi đỏ, âm thầm hừ một câu.
“Ông chủ, vậy thì lát nữa tôi sẽ chọn vài người thích hợp, theo tôi thì chỉ cần mười mấy hai mươi người là đủ rồi.” Nàng hơi đỏ mặt, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều.
“Được! Cô sắp xếp đi!”
Diệp Mặc gật đầu: “Còn có một việc, chúng ta đổi nơi làm việc của tập đoàn, tôi thấy nơi này hơi nhỏ, không tốt lắm!”
“Chuyển đi đâu?”
Ninh Vũ Đình hơi giật mình.
“Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, chính là hai tòa Song Tử Tháp ý, nơi đó cũng là của tôi, đây là điện thoại của quản lý, cô liên hệ với anh ta rồi báo tên tôi là được, sau nay tất cả công ty thuộc tập đoàn đều sẽ chuyển hết qua đó, như vậy quản lý sẽ thuận tiện hơn.” Diệp Mặc cười nói.
Sau khi Ninh Vũ Đình nghe xong thì lại hơi ngốc trệ.
Nhưng rất nhanh nàng liền lấy lại tinh thần.
Cảm giác của nàng bây giờ là, chỉ là một tòa nhà mà thôi, chẳng thấm vào đâu cả.
“Ok!”
Ninh Vũ Đình mở Wechat ra, rồi lưu dãy số ông chủ vừa gửi cho mình.
“Được rồi, tôi cũng nên đi rồi! Nếu như vị Phó tổng giám đốc Triệu có chút năng lực thì chưa đuổi vội, nhưng vẫn phải đánh một chút! Cho anh ta hạ một bậc đi!” Diệp Mặc uống hết chén trà, liền đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
“Tôi tiễn anh!”
Phó tổng giám đốc Triệu đứng dậy theo.
“Không cần!” Diệp Mặc vội vàng khoát tay, ánh mắt thì liếc nhìn về phía chân của Ninh Vũ Đình một chút, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái: “Lần sau, nhớ đổi một đôi tất chân tốt hơn một chút nhé! Đôi này rách rồi!”
Diệp Mặc nói xong thì mỉm cười với Ninh Vũ Đình, sau đó thì kéo cửa đi ra ngoài.
Ninh Vũ Đình ngây người tại chỗ rất lâu.
Cúi đầu xuống xem, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng lại đỏ bừng lên, trong làm cảm thấy vô cùng quẫn bách.
Nàng còn tưởng rằng nơi tư mật như vậy thì sẽ không có ai nhìn thấy, nào ngờ. . .
Xong!
Hình tượng của mình lại xong rồi!
Giờ phút này, nàng rất muốn tìm một bờ tường, rồi đâm đầu vào.