Diệp Mặc cũng đánh giá ông ta một phen, cười nói: “Xin hỏi anh là. . .?”
“Tôi là phó tổng giám đốc ở đây!”
“Xem ra, anh có ý kiến rất lớn với tổng giám đốc Ninh nhỉ!”
“Không! Làm sao lại thế được!” Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi một chút.
Đúng là ông ta có ý kiến rất lớn với họ Ninh kia, bới vì ông ta đang làm tổng giám đốc ở nơi này, nhưng sau khi công ty bị thu mua, thì phía trên lại phái xuống một người thay thế vị trí của ông ta.
Nếu như người này có tuổi tác và có tư lịch cao hơn ông ta, thì ông ta sẽ phục, nhưng kết quả lại là một cô gái trẻ mới 20 tuổi.
Ông ta đã làm việc ở đây vài chục năm, kết quả lại bị một cô gái trẻ tuổi cưỡi lên đầu, tất nhiên tâm lý sẽ không thoải mái rồi.
Có điều, ông ta cũng không dám công khai lộ ra chuyện này, dù sao thì sau lưng họ Ninh kia cũng chính là ông chủ của công ty.
Vị ông chủ này khá thần bí, hơn nữa thực lực còn cực kỳ hùng hậu, một hơi thu mua tất cả công ty tin tức giải trí trong thành phố, ông ta nào dám đắc tội với người như vậy.
“Thật sao?”
Diệp Mặc nheo mắt lại nhìn người đàn ông này, rồi mỉm cười.
Người đàn ông này hơi giận, quát lên: “Việc này thì có liên quan gì đến anh! Mau mau cút đi! Tranh thủ thời gian cút ra ngoài đi, nếu như không cút, thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên ném anh ra ngoài!”
Diệp Mặc lại cười, đang định mở miệng nói chuyện, thì liền nghe thấy âm thanh của giày cáo gót gõ xuống sàn nhà ở cách đó không xa.
Sau đó, một giọng nói mềm mại, đáng yêu và quen thuộc vang lên.
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người uyển chuyển đang bước tới.
“Tổng giám đốc Ninh, cô đến thật đúng lúc!”
Người đàn ông kia cũng nhìn qua, sắc mặt trầm xuống, rồi chỉ vào Diệp Mặc quát to: “Chắc cô biết người này đúng không! Anh ta đến tìm cô, sau đó lại quấy rối ở công ty, tôi đang muốn đuổi anh ta ra ngoài đây!”
Ninh Vũ Đình há hốc miệng, trên gương mặt vũ mị của nàng thì tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Anh ta. . . quấy rối như thế nào?”
“Anh ta đi loạn khắp nơi trong công ty, ảnh hưởng đến công việc của mọi người, như vậy vẫn chưa đủ à?” Người đàn ông kia quát lên: “Tổng giám đốc Ninh, tôi không biết cô có quan hệ gì với anh ta, nhưng mà lần sau, cô đừng để loại người vớ vẩn này đến công ty nữa, sẽ gây ảnh hưởng không tốt!”
“Anh ta. . .”
Ninh Vũ Đình há môi đỏ, đinh mở miệng nói.
“Còn nữa, bây giờ là thời gian làm việc, cô đừng dùng thời gian làm việc để xử lý những việc tư nhân, cô là tổng giám đốc, phải làm gương cho cấp dưới!”
Người đàn ông đánh gãy lời nói của Ninh Vũ Đình, ông ta tiếp tục trách cứ, trong lòng có vẻ rất sung sướng.
Rốt cuộc cũng mượn được cơ hội để dậy dỗ con nhãi này một trận!
Ninh Vũ Đình nghe xong thì sắc mặt lại trở nên cổ quái.
Nàng nhếch miệng nhìn vị phó tổng giám đốc Triệu này, lại nhìn sang thanh niên ở trước mặt, trong mắt lại ngập tràn ý cười.
“Phó tổng giám đốc Triệu, anh nói rất đúng, vậy bây giờ, tôi có thể giới thiệu vị này được chưa?”
Ninh Vũ Đình chờ cho người này nói chán rồi thì mới mở miệng nói.
“Giới thiệu? Ôi! Còn phải giới thiệu cơ à!” Phó tổng giám đốc Triệu lập tức cười nhạo.
Chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà cũng cần giới thiệu à, đúng là chuyện cười!
Nhưng một giây sau, sắc mặt ông ta cứng đờ, bởi vì Ninh Vũ Đình đã nói: “Anh ta, chính là ông chủ của chúng ta! Chủ tịch Diệp!”
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng mà rơi vào trong tai ông ta thì lại giống như sấm sét vậy, khiến cho tâm thần của ông ta run rẩy kinh liệt, đầu óc lại trống rỗng.
Phó tổng giám đốc Triệu đứng ngẩn người, hai mắt trợn trừng trừng, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Người này, lại chính là ông chủ của công ty?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Rõ ràng anh ta còn trẻ như vậy cơ mà!
Bốn phía cũng oa lên một tiếng, bắt đầu sôi trào lên.
Một đám nhân viên cũng có chút không thể tin nổi.
Người mua cả công ty lại là người trẻ như vậy sao?
“Phó tổng giám đốc Triệu, khó khắn lắm ông chủ mới rảnh rỗi, đến công ty thị sát một chút mà anh lại đuổi anh ấy ra ngoài, anh làm như vậy là không được rồi!” Ninh Vũ Đình nheo mắt nhìn về phía vị Phó tổng giám đốc Triệu kia, trong mắt tràn đầy vẻ đăm chiêu.
Vị Phó tổng giám đốc Triệu này vẫn có ý kiến rất lớn với mình, nếu như không phải nể tình người này đã làm việc vài chục năm trong công ty và còn có chút năng lực, thì nàng đã sa thải người này từ lâu rồi.
Hôm nay, xem như người này đụng phải họng súng rồi.
Phó tổng giám đốc Triệu sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng run lên.
“Ông…ông chủ, thật…thật xinh lỗi! Tôi…tôi không biết…ngài…”
Phó tổng giám đốc Triệu vội vàng khom người xin lỗi, mồ hôi lạnh ở trên trán cũng tuôn ra như suối.
Diệp Mặc quan sát ông ta một chút, rồi không thèm để ý, mà nhìn về phía Ninh Vũ Đình nói: “Chúng ta nói chuyện trước đi!”
“Mời ngài đi bên này!”
Ninh Vũ Đình nghiêng người, dùng tay ra hiệu mời.
Cộc cộc cộc!
Nàng đi trước, dẫn Diệp Mặc đi vào trong văn phòng của mình.
Ừng ực!
Sau khi hai người rời đi, Phó tổng giám đốc Triệu mới đứng thẳng người lên, sắc mặt đã tại nhợt.
Ông ta ra sức nuốt một ngụm nước bọt, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thì cực kỳ thấp thỏm.
Lần đầu tiên ông chủ đến công ty, thế mà mình đã đắc tội rồi, ông ta sợ rằng mình sẽ trực tiếp bị đuổi việc.