Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 361 - Chương 361: Giang Thiếu Gia: Anh Diệp Của Tôi Đâu?

Chương 361: Giang thiếu gia: Anh Diệp của tôi đâu? Chương 361: Giang thiếu gia: Anh Diệp của tôi đâu?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lại dậy sớm như mọi người.

Hắn đi ra ngoài quét tuyết, rồi quay vào nhà làm bữa sáng, hơn 9 giờ Tô Ngọc Tình mới dậy, nàng ăn cơm xong thì cùng Dương Mạn Ny đi đến công ty.

Diệp Mặc thì mở Live stream, mãi cho đến chạng vạng tối với kết thúc.

Hắn làm cơm tối xong, thì trở Ngọc Tình trở về, ăn cơm xong thì Diệp Mặc mới lái xe ra ngoài.

“Oanh!”

Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire thu hút rất nhiều ánh mắt của người trên đường.

Hơn nửa tiếng sau, Diệp Mặc lại quán bar, rồi tìm một chỗ đỗ xe.

“S Club, đúng quán này rồi!”

Một người thanh niên có dáng người cao lớn, đẹp trai đến mức khó tin bước xuống xe, trên người còn mặc một bộ âu phục màu tối khá đắt đỏ.

Hắn đóng cửa xe lại, sửa sang lại quần áo, rồi nhìn về phía cửa quán baarr.

Sau đó, dạo bước đi vào trong quán bar.

Vừa vào cửa, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc đập thẳng vào mặt.

“Kia là ai thế?”

Đồng thời, có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người hắn.

Diệp Mặc cũng không để ý, mà bước thẳng vào trong.

Mới có tám rưỡi, mà quán bar đã rất đông người, khu ghế dài đã gần đầy người rồi.

Giờ phút này, trên một khu ghế dài, một đám thanh niên nam nữ khoảng 20 tuổi, ăn mặc rất sành điệu và tịnh lệ.

“Chị Lâm, sảng khoái!”

Một cô gái khoảng 23 24 tuổi đang ngồi giữa đám thanh niên, dáng người cô cao gầy và uyển chuyển, trên gương mặt tinh xảo thì được trang điểm theo phong cách châu âu, nhìn trông khá diễm lệ.

Một chiếc áo hở rốn, một chiếc quần ngắn, lại phối hợp thêm một đôi tất chân, nhìn trông cực kỳ nóng bỏng và gợi cảm.

Giờ phút này, cô đang ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch ly rượu, trước mặt cô cũng có một loạt ly rượu trống không.

Người bên cạnh thì đang hò hét ồn ào.

Uống xong một ly cuối cùng, Trác Lâm đặt mạnh ly rượu xuống bàn, rồi nở nụ cười đắc ý.

Chỉ chút rượu mà thôi, chẳng đáng là gì!

“Chị Lâm, chị đỉnh quá!”

Người bên cạnh đều tán dương, trên mặt đều có nụ cười nịnh nọt.

“Chứ còn gì nữa!”

Trác Lâm dựa người ra sau, vắt đôi chân thon dài xinh đẹp lên, rồi ngậm một điếu thuốc, sau đó châm lên.

Trác Lâm hít một hơi, môi đỏ hé ra, phun ra một đám khói.

Trong lúc nhất thời, trước người cô chính là sương khói mờ mịt.

Ánh mắt cửa Trác Lầm nhìn xuyên qua đám sương khói, bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó thì chọt đọng lại.

Trác Lâm ngẩn người ra, đôi môi đỏ hơi run lên, điếu thuốc trên môi suýt nữa thì rơi xuống.

“Người này đẹp trai thế!”

Có người ở bên cạnh hoảng sợ kêu lên.

Bốn phía ghế dài nổi lên một cuộc ồn ào nho nhỏ.

Trác Lâm ngồi gác chân tại chỗ, trên tay vẫn còn cầm một điếu thuốc, vẻ mặt thì vô cùng hoảng hốt, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại luôn luôn nhìn chằm chằm vào bóng người đang di chuyển đi, nhìn đến mức không thèm chớp mắt.

“Chị Lâm, chị thấy chưa? Chính là anh đẹp trai kia kìa!”

Có một cô gái trang điểm khá diễm lệ vỗ vỗ lên người Trác Lâm nói, mặt mũi cô gái này tràn đầy hưng phấn, trong mắt thì đầy là ngôi sao.

“Có thấy! Có thấy!”

Trác Lâm lấy lại tinh thần, giả vờ trấn định mà gật đầu nói: “Nhìn bộ dạng của em kìa! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà!”

“Đẹp trai như vậy, chắc là người mẫu nam rồi!”

Có thanh niên bĩu môi nói, giọng nói có vẻ hơi chua.

“Đúng là có khả năng!”

Một đám cô gái liếc nhìn nhau rồi gật đầu.

Những anh chàng đẹp trai xuất hiện ở quán bar, thì một nửa là người mẫu nam, còn một nữa là vịt(*), dù là loại nào thì cũng rất thoáng, rất dễ trêu ghẹo.

(*) ý nói trai bao, trai nhảy…

“Để chị!”

Trác Lâm rít một hơi thuốc, rồi dập điếu thuốc, đứng lên.

Cô sửa sang lại quần áo, rồi lộ ra nụ cười mà tự cho là có mị lực nhất, cầm hai ly rượu lên rồi chậm rãi bước qua.

“Anh đẹp trai!”

Khi đến gần, Trác Lâm giơ ly rượu lên rồi đưa qua nói: “Có thể cùng nhau uống ly rượu không?”

Trác Lâm mím môi cười rất nhiệt tình.

Nhưng, đối phương chỉ quét mắt liếc một chút, rồi hoàn toàn không thèm để ý đến cô, mà trực tiếp lướt qua người cô.

Nụ cười tươi như hoa lập tức đọng lại tại chỗ.

Trác Lâm có chút hoảng hốt, lại có chút không dám tin.

Tuy rằng mình không phải loại quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có chút mị lực, lẽ nào trang phục của mình không đủ gợi cảm sao? Không đủ nóng bỏng sao? Tại sao đối phương lại không có phản ứng gì?

“Anh đẹp trai!”

Trác Lâm vẫn chưa từ bỏ ý đồ, vội vàng đuổi theo, duỗi cánh tay ra ngăn cản đường đi của đối phương.

“Cho chút thể diện đi mà! Chúng ta uống ly rượu, rồi kết giao bạn bè, thế nào?”

Trác Lâm mỉm cười, lại đưa ly rượu qua.

“Kết giao bạn bè? Không cần thiết đâu!”

Diệp Mặc quan sát Trác Lâm một chút, hắn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm và mùi nước hoa rất nặng trên người cô gái này, cho nên có chút ngứa mũi.

Trác Lâm lập tức ngẩn ngơ, cô không ngờ anh chàng đẹp trai này lại lạnh lùng như vậy, hoàn toàn coi mình là không khí.

Trác Lâm nhăn mày lại, có chút buồn bực.

“Anh đẹp trai, chị đây rất nhiều tiền đấy, hay là như này đi, chỉ cần anh uống một ly với tôi, tôi sẽ cho anh 1000 đồng, anh có thể uống bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, anh thấy thế nào?” Trác Lâm suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.

Trác Lâm cảm thấy, vị này không thích mặt của mình, thì dù sao cũng phải hứng thú với tiền của mình chứ!

Không có người nào là không hứng thú với tiền cả.

Bình Luận (0)
Comment