Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Giang Thiếu Gia: Anh Diệp Của Tôi Đâu? (2)

Chương 362: Giang thiếu gia: Anh Diệp của tôi đâu? (2) Chương 362: Giang thiếu gia: Anh Diệp của tôi đâu? (2)

“Không hứng thú!”

Diệp Mặc lắc đầu, thần sắc vẫn hững hờ như cũ: “Nếu cô muốn uống rượu, thì ở đây có rất nhiều thanh niên đẹp trai, cô tùy tiện chọn một người là được.”

Diệp Mặc nói xong thì cất bước đi về phía trước.

“AH!”

Trác Lâm vươn tay bắt lấy tay của đối phương trong vô thức, nhưng chỉ bắt được ông tay áo của đối phương, đối phương vung tay lên, khiến cho cô hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã ra đất.

“Cô không sao chứ!”

Diệp Mặc đi vài bước, rồi quay người lại xem.

“Không…không sao cả!”

Trác Lâm vội vàng đứng thẳng lên, khoát tay nói.

“Này! Tên khốn này, muốn gây sự đúng không?”

“Muốn chết à! Dám đụng vào chị Lâm của bọn tôi à!”

Đám thanh niên nam nữ ở khu ghế dài đều đứng lên, rồi bao vây Diệp Mặc, tất cả đều hiện lên vẻ giận dữ.

Bọn họ đều thấy được tình huống vừa rồi, chị Lâm chủ động mời rượu, mà tên này lại không biết điều, lại còn chảnh chó nữa, khiến cho họ không nhịn được.

Diệp Mặc lườm đám thanh niên nam nữ này, rồi hơi cay mày lại.

Nhìn dáng vẻ của đám người này, thì có vẻ như đều là phú nhị đại.

“Tôi cũng chẳng làm gì cả!”

Diệp Mặc lạnh lùng trả lời.

“Chị Lâm mời anh uống rượu, anh không uống thì chính là không nể mặt rồi.” Có một thanh niên dáng người cao to, cường tráng phẫn nộ quát lên.

“Thì sao, cô ta mời tôi uống thì tôi phải uống à? Tôi cũng không quen biết cô ta!”

Diệp Mặc cười nhạo, cảm thấy đám người này thật là buồn cười.

“Chị Lâm mời anh uống rượu là vinh hạnh của anh rồi! Chỉ sợ anh không biết chị Lâm rất nhiều tiền đúng không!” Thanh niên kia quát lên

“Cô ta có nhiều tiền thì có quan hệ gì với tôi sao! Các người cũng đừng ồn ào nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của người khác.” Diệp Mặc mỉm cười nói.

Hắn cũng lười tranh chấp cùng đám người này, mà cũng không nhất thiết phải thế.

“Tên khốn này phách lối nhỉ!”

Một đám người lại bị chọc giận.

Ngày bình thường đều là bọn họ phách lối, người bình thường nhìn thấy bọn họ còn chẳng dám nói chuyện lớn tiếng, người nào biết thân phận của bọn họ thì đều phải khách khách khí khí, nào có ai phách lối như tên khốn này chứ!

“Này! Có gan thì xưng tên ra!”

Một người quát lên.

Diệp Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn người này, nhưng cũng chẳng thèm để ý.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Người ta cũng có làm gì đâu!” Trác Lâm quát lên.

“Chị Lâm, người này quá đáng như vậy, thì ít nhất cũng phải bắt anh ta xin lỗi một câu! Nếu không thì chúng ta sẽ ném anh ta ra ngoài.”

“Đúng thế! Ỷ vào dáng vẻ đẹp trai nên muốn làm gì thì làm à! Tôi nghĩ anh cũng chỉ là một con vịt mà thôi, còn giả vờ thanh cao nữa, muốn tăng giá trị của bản thân à?”

Mấy cô gái bên cạnh Trác Lâm cũng tức giận nói.

“Tiên sinh!”

Lúc này, nhân viên của quán bar đã xuất hiện, sắc mặt có vẻ như không tốt lắm.

Vị Trác Lâm này chính là khách quen ở đây, lại còn quen biết ông chủ của họ nữa, cho nên bọn họ không dám thất lễ.

“Chuyện gì? Muốn đuổi khách à?” Diệp Mặc hơi cau mày lại.

“Tiên sinh, anh đừng để chúng tôi phải khó xử!” Người này trầm mặt nói.

“Ông chủ của anh mời tôi đến đây, nếu như anh có can đảm đuổi tôi ra thì cứ việc!”

Diệp Mặc quan sát người này một chút rồi lạnh lùng nói.

Người này nhất thời hơi giật mình, sắc mặt cũng thay đổi.

Ông chủ mời đến?

Người này có địa vị lớn như vậy sao?

“Ùi ôi! Anh nghe tên này chém gió làm gì! Giang thiếu gia mà lại mời người như tên này à?”

“Đúng thế! Chắc Giang thiếu gia còn chẳng biết tên khốn này tên là gì đâu! Chỉ là một con chó con mèo mà cũng dám nói rằng mình có quan hệ với Giang thiếu gia à!”

Mấy cô gái kia lại cười mỉa mai, thần sắc đã có chút giễu cợt.

Giang thiếu gia là ai!

Chính là một phú nhị đại có tiếng ở Đế Kinh, danh tiếng trong vòng phú nhị đại cũng cực kỳ cao, quán bar này chỉ là một phần nho nhỏ trong sản nghiệp của Giang thiếu gia mà thôi!

Người có tư cách quen biết Giang thiếu gia thì đều là người có thân phân và địa vị.

Còn người này thì chẳng giống một người có thân phận và địa vị chút nào! Nên làm sao có thể quen biết Giang thiếu gia được, lại còn để Giang thiếu gia tự mình mời nữa?

Các cô gái cho rằng, có thể người này gặp được Giang thiếu gia ở một chương trình hay hoạt động nào đó, sau đó thì lân la làm quen với Giang thiếu gia.

Trác Lâm cũng nheo mắt lại đánh giá người này một phen, rồi cũng nghĩ như vậy.

Tất cả những người có thân phận và địa vị ở Đế Kinh thì mình đều biết hoặc nghe nói qua, nhưng không hề có người nào như này!

Nếu như có, thì mình phải nghe được từ lâu rồi.

Tám phần là tên này đang nói vớ nói vẩn, chém ẩu.

Trác Lâm cau mày lại, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần chán ghét.

Tuy rằng người này rất đẹp trai, nhưng mà nhân phẩm lại khiến cho người ta khinh thường, khiến cho cô không còn chút hảo cảm (yêu mến) nào.

Nhưng đúng lúc này, phía cửa ra vào có âm thanh ồn ào truyền đến, có người đang hô lên Giang thiếu gia.

Sau đó, một bóng người bước nhanh xuyên qua đám người, có chút kích động hô to: “Anh Diệp của tôi đâu?”

Trác Lâm lập tức giật mình, hơi nghi ngờ một chút.

Anh Diệp?

Đó là ai?

Là ai lại để cho một nhân vật như Giang thiếu gia gọi một tiếng anh?

Bình Luận (0)
Comment