Âm nhạc trong quán bar dừng lại.
Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ mờ mịt.
Rốt cuộc anh Diệp mà Giang thiếu gia nói đến là ai?
Người có thể được Giang thiếu gia gọi là anh thì phải có thân phận gì chứ?
Trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn bốn phía với ánh mắt mờ mịt, muốn tìm người này ở trong đám người.
“Anh Diệp!”
Đúng lúc này, Giang thiếu gia đi đến gần, ánh mắt quét qua liền sáng lên, hưng phấn hô lên một câu rồi bước nhanh về phía bên này.
Trác Lâm giật mình, cô nhìn theo ánh mắt của Giang thiếu gia thì ngẩn người ra.
Trong đôi mắt xinh đẹp lập tức tràn đầy vẻ chấn động và khó tin.
Anh Diệp mà Giang thiếu gia nói lại chính là anh chàng đẹp trai này sao?
Điều này, làm sao có thể!
Người xung quanh thấy thế cũng chấn động toàn thân như gặp sét đánh.
“Anh Diệp, anh đến lâu chưa? Tôi vừa có một bữa tiệc nên đến hơi muộn một chút!” Giang thiếu gia bước nhanh qua, khi đến trước mặt thì cười nói rất nhiệt tình: “Anh Diệp, anh lại đẹp trai hơn rồi!”
Giang thiếu gia nói xong thì đánh giá Diệp Mặc một phen, sau đó hiện lên vẻ sợ hãi và thán phục.
“Tôi mới đến thôi!”
Diệp Mặc mỉm cười nói: “Cậu mà đến muộn một chút nữa là tôi bị đuổi ra ngoài rồi đấy.”
“Cái gì!”
Sắc mắt Giang thiếu gia thay đổi trở nên âm trầm hơn, nhìn xung quanh rồi quát lên: “Có chuyện gì xảy gì?”
“Ông chủ, là như này. . .”
Nhân viên quán bar nghiêng người nhỏ giọng kẻ lại chuyện vừa rồi.
Thần sắc của người này cũng hơi sợ hãi, sắc mặt cũng tái nhợt.
Vừa rồi mình còn tưởng người này là người bình thường, không ngờ người này lại có địa vị lớn như vậy, may mà vừa rồi mình hơi do dự, chứ mà đuổi ra thật thì rắc rối to.
“Mấy người dám gây sự ở quán của tôi cơ à? Giỏi nhỉ?”
Giang thiếu gia quay sang đám thanh niên nam nữ kia rồi quát to.
“Giang… Giang thiếu gia, thật xin lỗi! Chúng tôi không biết…!”
Bọn họ lắp bắp vài câu, cả đám đều cúi đầu xuống, đâu còn vẻ phách lối như vừa rồi.
“Giang thiếu gia, thật xin lỗi, đều là hiểu lầm mà thôi!”
Cuối cùng Trác Lâm cũng lấy lại tinh thần, tiến lên mấy bước rồi cười nói: “Là tôi muốn mời vị này một ly rượu, nhưng lại hơi vội vàng nên suýt nữa ngã, bọn họ cũng vì tôi. . . Tôi thay mặt bọn họ nói lời xin lỗi anh.”
“Cô nói xin lỗi với tôi làm gì! Xin lôi anh Diệp của tôi ý!”
Giang thiếu gia hừ một tiếng.
“Diệp tiên sinh, rất xin lỗi anh!”
Trác Lâm khẽ khom người, rồi nói một câu xin lỗi.
Sau đó nâng người lên ngắm nghía người thanh niên trước mặt này, trong đôi mắt xinh đẹp lại nổi lên những gợn sóng dị sắc.
Người này đẹp trai như vậy, lại còn được một nhân vật như Giang thiếu gia gọi một tiếng anh, không biết vị này có thân phận gì đây?
Trong lòng Trác Lâm lại càng cảm thấy hứng thú và tò mò hơn.
“Giang thiếu gia, anh có thể. . . giới thiệu vị này một chút không?”
Trác Lâm nhìn về phía Giang thiếu gia cười hỏi.
“Đây là anh Diệp của tôi, anh ấy từ thành phố H đến, anh ấy cực kỳ giàu có đấy!” Giang thiếu gia ôm vai Diệp Mặc cười nói.
Giang thiếu gia rất ít khi phục người khác, nhưng mà lại rất phục anh Diệp này, không chỉ cực kỳ giàu có mà còn rất có tài hoa.
“Thành phố H à!”
Trác Lâm gật đầu, cảm thấy hơi giật mình.
Bảo sao mình chưa bao giờ nghe nói đến một người như vậy.
“Anh Diệp của tôi không chỉ giàu có mà còn rất có tài hoa nữa.” Giang thiếu gia lại nói.
“Thật sao?”
Trác Lâm lại giật mình.
Sau đó cô quay sang nhìn gương mặt nghịch thiên kia một chút, nhưng lại hơi lắc đầu, trong lòng không tin lắm.
Đã đẹp trai đến mức độ này rồi, lại còn có tiền nữa, làm sao có thể còn có tài hoa chứ?
Trên đời này làm gì có người nào hoàn mỹ như vậy!
Đám thanh niên nam nữ phía sau Trác Lâm cũng bĩu môi, dáy lòng họ đều không tin, đều cảm thấy là Giang thiếu gia đang nói thổi phồng mà thôi.
“Anh Diệp, chúng ta ngồi đi! Chúng ta phải uống vài ly mới được!”
Giang thiếu gia lôi kéo Diệp Mặc đến một khu ghế dài còn trống.
“Cầm mấy chai rượu ngon đến đây!”
Giang thiếu gia ngay người, nói với mấy nhân viên quán bar.
“Hôm nay tôi lái xe tới, nên không uống rượu được!”
Diệp Mặc khoát tay một cái rồi nói.
“Không uống rượu à?”
Giang thiếu gia hơi bất ngờ, sau đó lại cười nói: “Lái xe tới cũng có sao đâu! Lát nữa gọi một người lái thuê là được mà, quá đơn giản!”
Người bên cạnh nghe thấy Diệp Mặc nói thế thì hơi giật mình, cảm thấy hơi khó tin.
Giang thiếu gia tự mình mời uống rượu mà người này còn không uống, một chút mặt mũi cũng không cho!
“Chảnh chó cái gì! Ai mà chẳng lái xe đến!”
Có người trong đám thanh niên nam nữ kia khó chịu nói thầm một câu.
“Xe của tôi, chỉ sợ người bình thường không lái được, cũng không dám lái!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
Xoạt!
Đám người bốn phía lập tức xôn xao lên.
Người này mạnh miệng thật đấy!
Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao!
Cùng lắm thì cũng là một chiếc xe thể thao vài triệu, có gì lạ mà không dám lái!
Trác Lâm cũng hơi giật mình, rồi cau mày lại.
Cô cũng cảm thấy người này quá mạnh miệng rồi!