Sau khi cúp điện thoại, Vu Lỵ Lỵ liền quay người nhìn về phía người ngọc nằm ở trên giường.
“Khụ khụ!”
Sắc mặt của người ngọc tái nhợt, đầu tóc rồi bời, dáng vẻ thì khá suy yếu, trên người thì đắp hai chiếc chăn rất dầy.
Ninh Vũ Đình thỉnh thoảng lại ho khan một trận, mà còn ho rất kịch liệt.
“Tổng giám đốc Ninh, ông chủ nói tôi mang ngài đến bệnh viện khám bệnh.”
Vu Lỵ Lỵ đi qua ngồi xuống cạnh giường, rồi cầm một cái khăn lau mồ hôi trên trán của Ninh Vũ Đình.
Mặt Ninh Vũ Đình lập tức đỏ lên, cảm giác vô cùng quẫn bách.
Hôm qua nàng còn mạnh miệng, nói thân thể mình rất tốt, không sợ lạnh, kết quả tối hôm qua bắt đầu ho khan, còn bị sốt, một đêm trôi qua không những không đỡ hơn, mà lại còn nghiệm trọng hơn.
“Rõ ràng thân thể của mình rất tốt, xưa nay đều không bị ốm. . .”
Gò má của nàng đỏ ửng lên, nhỏ giọng thầm thì một câu.
Nàng cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi!
Tại sao mình luôn luôn mất mặt trước mặt tên bại hoại này nhỉ, mình đúng là đồ đần!
Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình!
Mày quả thật là một con ngốc!
Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, ngón tay ngọc ra sức xoắn góc chăn, trong lòng thì thầm mắng chính mình.
“Tổng giám đốc Ninh, dù thân thể của ngài có tốt đến đâu, thì mặc như vậy trong thời tiết này cũng sẽ bị bệnh.” Vu Lỵ Lỵ bật cười, cảm giác vị Tổng giám đốc Ninh này có chút bướng bỉnh, bị ốm thì ốm thôi, có gì mà mất mặt với không mất mặt chứ.
“Ừm! Vậy thì. . .vậy thì. . . đi thôi!”
Ninh Vũ Đình vẫn đỏ mặt như cũ, rồi ngập ngừng nói.
“Thế thì tôi gọi phó tổng giám đốc Tần qua lái xe giúp nhé.”
Vu Lỵ Lỵ cầm điện thoại di động lên nhắn tin.
“Đi nào! Cha dẫn hai đứa đi bệnh viện dạo chơi nào, nhân tiện chuẩn bị ít thuốc cho hai đứa luôn.”
Giữa trưa, sau khi cho hai đứa bé ăn no, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi mặc quần áo dầy cho hai đứa bé, sau đó lại gọi một chiếc xe đi tới tổng viện Nhân Hoa.
“Rất khí thế đấy!”
Khoảng tầm 40 phút đồng hồ sau, chiếc xe dừng ở trước cổng bệnh viện.
Diệp Mặc xuống xe, rồi nâng mắt lên xem, cảm thấy hơi sợ hãi và thán phục.
Bệnh viện Nhân Hoa ở thành phố H rất mới, nhưng lại không khí thế bằng tổng viện.
Diệp Mặc lại quan sát một chút, cổng chính có rất nhiều người ra ra vào vào, tấp nấp hơn bệnh viện Nhân Hoa ở thành phố H nhiều.
Trình độ của nhà tổng viện này đúng là cao hơn một chút, chuyên gia cũng nhiều hơn, còn dùng rất nhiều tiền mời không ít chuyên gia nước ngoài về, cho nên độ nổi tiếng cũng cao hơn một chút.
Diệp Mặc đẩy xe trẻ sơ sinh đi vào trong.
Hắn đi lòng vòng bốn phía, liền tìm thấy mấy người Ninh Vũ Đình.
“Ông chủ!”
Tần Vĩ nhìn thấy Diệp Mặc thì đứng lên, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
“Sao rồi?”
Diệp Mặc mỉm cười với Tần Vĩ, rồi quay sang nhìn về phía Ninh Vũ Đình, sắc mặt của Ninh Vũ Đình vẫn tái nhợt, còn đang không ngừng ho khan, dáng vẻ rất yếu ớt.
“Khám rồi, bác sĩ nói là phải nằm viện!”
Vu Lỵ Lỵ ngồi bên cạnh dìu Ninh Vũ Đình, nói ra.
“Phải nằm viện cơ à? Nghiệm trọng như vậy sao?”
Diệp Mặc hơi giật mình, có vẻ như chỉ là cảm mạo bình thường thôi, làm sao còn phải nằm viện?
“Vừa chụp phim xong, bác sĩ nói là viêm phổi, cần phải nằm viện để điều trị, bọn tôi vừa hỏi, họ nói là còn một phòng VIP, đợt lát nữa sẽ làm thủ tục nhập viện.” Vu Lỵ Lỵ nói.
“Vậy cũng được!”
Diệp Mặc gật đầu.
Hắn đi cùng ba người qua khu nội trú, rồi đi đến cửa sổ đăng ký và thu phí.
“Tại sao lại là phòng bệnh bình thường, lại còn là phòng hai người nữa?”
Khi Diệp Mặc đang đứng chờ, thì liền nghe thấy Vu Lỵ Lỵ đứng ở cửa sổ thấp giọng hô lên với người đứng sau cửa sổ.
“Trên này ghi là mọi người đặt phòng bệnh bình thường mà!” Người kia nhìn thoáng kia màn hình máy tình rồi nói.
“Không đúng! Bác sĩ đã nói với bọn tôi là đặt phòng VIP rồi cơ mà!”
Vu Lỵ Lỵ nói với vẻ nghi ngờ.
Vu Lỵ Lỵ vô cùng khẳng định, chắc chắn là không sai.
“A! Vậy thì cô phải đi hỏi người bác sĩ kia rồi, còn ở trên này thì ghi là phòng bệnh bình thường, không sai đâu, bây giờ mấy người có lấy phòng này không? Hiện giờ rất nhiều người không có phòng, nên chỉ sợ lát nữa là sẽ hết sạch.”
“Chuyện này. . .”
Vu Lỵ Lỵ hơi do dự.
“Phòng thường thì phòng thường, cũng không sao cả.” Ninh Vũ Đình nhỏ giọng nói.
Nàng cũng không quan tâm đến chuyện này lắm.
“Chúng tôi từ bỏ!”
Vu Lỵ Lỵ vừa định mở miệng, thì đã nghe thấy âm thanh của Diệp Mặc vang lên.
“Ông chủ?”
Vu Lỵ Lỵ hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên.
“Đi, chúng ta quay lại hỏi cho rõ ràng!” Sắc mặt của Diệp Mặc đã hơi âm trầm.
Ban đầu quyết định là phòng VIP, bây giờ thì lại biến thành phòng bình thường, khẳng định là có vấn đề.
“Từ bỏ thật à? Vậy tôi sẽ hủy.” Nhân viên thu phí ở bên trong nâng mắt nhìn qua, trong mắt có hơi khác thường.
“Có chuyện gì thế?”
Khi mọi người rời khỏi cửa sổ, thì có người ở phía sau nhỏ giọng hỏi.
“Là đám người ở bên ngoài bị sửa lại phòng bệnh thôi! Bọn họ còn muốn quay lại lý luận nữa kìa, nhưng chắc không có kết quả gì đâu!” Nhân viên thu phí bĩu môi nói, ánh mặt có vài phần giễu cợt.
Người có thể cướp phòng bệnh thì khẳng định là khách quý có quan hệ, kể cả người địa phương bị cướp cũng phải chịu, huống chi là đám người ở bên ngoài đến này.
Cô đã nhìn thấy loại chuyện này rất nhiều lần rồi.
Diệp Mặc vừa đi được vài bước thì hơi khựng lại, sắc mặt lại càng âm trầm hơn vài phần.