“Đến rồi!”
Một lát sau, chỉ thấy một người đẩy xe đẩy đi qua bên này.
“Ông chủ!”
Ninh Vũ Đình mở cửa xe rồi bước xuống, chuẩn bị đem tư liệu đã chuẩn bị xong cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận, cũng chưa xem vội, mà liếc mắt đánh giá Ninh Vũ Đình một chút, sau đó thì hơi cau mày lại.
“Sao vậy?”
Ninh Vũ Đình hơi giật mình, nàng cảm thấy hơi thẹn thùng.
Là do mình mặc quần áo ngược à?
Hay là do mình xịt quá nhiều nước hoa? Mùi hương quá nồng?
Nàng cúi đầu nhìn một chút, có chút buồn bực.
“Sao cô không mặc nhiều một chút?”
Cuối cùng Diệp Mặc cũng mở miệng.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ lạnh đến mức run lẩy bẩy của nàng, có lẽ sẽ bị ốm mất.
“Không sao…không sao đâu! Tôi không lạnh!”
Ninh Vũ Đình giật mình, rồi vội vàng lắc đầu nói.
Nhưng trong lòng nàng lại rất ấm áp, tên bại hoại này cũng biết quan tâm người khác cơ đấy!
“Cô đều run rẩy như vậy rồi mà còn không lạnh à!”
Diệp Mặc nghiêm mặt nói: “Cô như vậy thì sẽ bị ốm đấy!”
“Không sao đâu, tôi chịu lạnh rất giỏi, không thể nào bị ôm được.” Ninh Vũ Đình mim cười nói rất tự tin.
Thân thể của nàng vẫn luôn rất tốt, chị lạnh một chút thì làm sao mà bị ốm được chứ!
Không thể nào đâu!
“Đi vào xe rồi nói vậy!”
Diệp Mặc nhìn Ninh Vũ Đình một cái, rồi lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Ah! Được!”
Ninh Vũ Đình lên tiếng, rồi leo lên xe.
Diệp Mặc ôm hai đứa bé ngồi vào xe.
“Để tôi bế cho!”
Ninh Vũ Đình cười, vươn tay ra nhận hai dứa bé.
“Đáng yêu quá!”
Hai tay nàng ôm hai đứa bé, lại nhìn mỗi bên một chút, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng.
Nàng đã gặp hai đứa bé này rất nhiều lần rồi, nàng cảm thấy bọn chúng đã lớn hơn và nặng hơn so với lần đầu tiên gặp.
Không hổ là con của ông chủ và Tô Thiên Hậu!
Ninh Vũ Đình ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên có gương mặt cực kỳ đẹp trai ở trước người, sau đó thì thở dài một hơi.
“Ông chủ, theo anh thì chúng ta nên mua nhà công ty nào?”
Ninh Vũ Đình chơi với hai đứa bé một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Mặc hỏi.
“Cũng không tồi lắm, mua toàn bộ đi! Không cần lo lắng về giá cả.”
Diệp Mặc xem tư liệu xong thì khép lại, trịnh trọng nói.
“Ah! Được!”
Ninh Vũ Đình ngẩn ra một lúc, rồi cười khổ một tiếng.
Không hổ là ông chủ!
Vẫn cứ bá đạo như vậy!
“Tôi đi đây, lần sau cô nhớ phải ăn mặc dày dặn một chút.”
Diệp Mặc xuống xe, tiếp nhận hai đứa bé, rồi căn dặn Ninh Vũ Đình một câu, sau đó mới quay người rời đi.
Buổi chiều, Diệp Mặc tiếp tục dạy hai đứa bé tập đi.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi thì Diệp Mặc lại mở live stream.
Khoảng 9 giờ tối, điện thoại di động của hắn hơi rung lên.
Là tin nhắn!
“Bị ốm rồi?”
Diệp Mặc xem xong thì nhướn mày lên, ra vẻ như mình biết ngay mà.
Chắc là người tài xế sáng này đã gửi tin nhắn này, hắn nhớ người này tên là Vu Lỵ Lỵ, trong 20 người đến đây thì nữ hơi ít, cho nên hắn mới có thể nhớ ra được.
“Có nặng không? Đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra đi!”
Diệp Mặc hơi suy nghĩ rồi trả lời.
“Tổng giám đốc Ninh nói là không sao, không cần đi bệnh viện!”
Một lát sau, đối phương trả lời.
“Cũng được, để ngày mai xem thế nào!”
Diệp Mặc trả lời,
Có thể chỉ là cảm vặt, nghỉ ngơi một hai ngày là được, không có vấn đề gì lớn.
Hắn đặt điện thoại di động xuống rồi tiếp tục live stream.
Sáng sớm hôm nay, Diệp Mặc dậy sớm như mọi ngày, rồi bắt đầu làm bữa sáng.
Hơn 9 giờ, hắn tiễn hai người Tô Ngọc Tình ra xe.
Khi quay vào nhà thì hắn định dạy bọn nhỏ tập đi tiếp, nhưng vừa ngồi xuống thì lại nhận được tin nhắn của Vu Lỵ Lỵ, nói là bệnh tình nghiêm trọng hơn rồi.
Diệp Mặc trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Tình hình thế nào rồi?”
Đối phương vừa nhận thì hắn đã trầm giọng hỏi.
“Tổng giám đốc Ninh ho rất nhiều, lại còn phát sốt nữa . . .” Giọng nói của Vu Lỵ Lỵ cũng hơi lo lắng: “Rõ ràng tối hôm qua chỉ ho khan một chút chứ chưa nghiêm trọng như vậy, trước khi đi ngủ Tổng giám đốc Ninh cũng đã uống thuốc rồi.”
“Khụ khụ!”
Khi Vu Lỵ Lỵ nói chuyện điện thoại, thì một trận ho khan kịch liệt lại truyền đến.
“Đưa cô ấy vào bệnh viện khám đi! Cô đưa cô ấy đến bệnh viện Nhân Hoa kiểm tra đi!”
Diệp Mặc nghe thấy tiếng ho thì hơi cau mày.
Nghe tiếng ho này thì chỉ sợ là hơi nghiêm trọng rồi.
“Nhân Hoa? Đó là bệnh viện gì?”
Vu Lỵ Lỵ hơi giật mình, kinh ngạc nói.
“Là một bệnh viện tư nhân, cô lên mạng tìm một chút là biết.” Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc cũng định đi thăm tổng viện Nhân Hoa ở Đế Kinh, bây giờ cho Ninh Vũ Đình đi bệnh viện Nhân Hoa khám luôn, mình cũng không cần đi qua bệnh viện khác thăm cô ấy.
“Tư nhân à!”
Giọng nói của Vu Lỵ Lỵ có chút do dự, bình thường đi khám bệnh thì đều đi bệnh viện công lập cơ mà.
“Không sao đâu, cô cứ mang cô ấy đến đó là được.”
Diệp Mặc mỉm cười, cũng hiểu được sự lo lắng của Vu Lỵ Lỵ.
“Vâng!”
Vu Lỵ Lỵ vội vàng trả lời.