Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tổng giám đốc Ninh!”
Có người ở bên ngoài hô lên.
“Đây đây! Chờ một chút!”
Trong phòng, Ninh Vũ Đình đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay đang cầm một thỏi son môi, nàng đang nhẹ nhàng tô lên bờ môi căng mọng của mình.
Nàng tô xong thì bậm môi một cái, đôi môi vốn dĩ đã mềm mại và trơn bóng, lại càng lộ ra vẻ sáng bóng hơn.
“Ngon lành!”
Ninh Vũ Đình mỉm cười một tiếng, rồi cất thỏi son đi.
Nàng đứng dậy cầm túi xách, rồi đi giày cao gót vào, sau đó mở cửa ra.
Bên ngoài cửa là một cô gái mặc quần áo văn phòng, cô gái này khoảng 27 28 tuổi, tướng mạo khá bình thường, trên mặt còn có một chiếc kính đen, tay trái cầm một chiếc cặp công văn, tay trái thì cầm một chiếc áo lông.
“Tổng giám đốc Ninh!”
Cô gái nhìn thấy người ngọc xuất hiện ở sau cửa thì lập tức nở ra một nụ cười nhiệt tình.
Oa!
Cô gái hơi đánh giá một chút thì lại trợn tròn mắt, lộ ra vài phần sợ hãi và thán phục.
Tổng giám đốc Ninh thực sự quá xinh đẹp! Lần nào nhìn thấy cũng có thể làm cho người ta hết sức kinh ngạc trước vẻ đẹp này!
Tổng giám đốc Ninh không chỉ xinh đẹp mà khí chất còn cực kỳ vũ mị.
Còn cả dáng người này nữa, mình chưa từng nhìn thấy cô gái nào có dáng người đẹp hơn Tổng giám đốc Ninh.
Từ khi Tổng giám đốc Ninh đến công ty, thì ngày nào đám đàn ông trong công ty cũng nhắc đến Tổng giám đốc Ninh.
“Tổng giám đốc Ninh, ngài chỉ mặc như thế này thôi à?”
Khi lấy lại tinh thần, thì cô gái này không khỏi ngạc nhiên, liên hô nhỏ một tiếng.
Tổng giám đốc Ninh chỉ một chiếc áo khoác ngoài, bên trong thì là một chiếc váy đầm rất mỏng, kể cả đôi tất chân trên đùi cũng rất mỏng chứ không phải là loại tất chân dày, còn đi một đôi giày cao gót nữa, thế này thì quá phong phanh rồi!
Tổng giám đốc Ninh không lạnh sao?
“Không sao!” Ninh Vũ Đình cười nói như không có chuyện gì: “Thân thể tôi rất tốt, có thể chịu được lạnh.”
“Được rồi!”
Vu Lỵ Lỵ cũng không nói gì thêm.
“Đã chuẩn bị xong tư liệu chưa?” Ninh Vũ Đình đóng cửa lại, rồi cất bước đi về phía thang máy.
“Xong rồi! Xe cũng đã chuẩn bị xong!”
Vu Lỵ Lỵ đi theo sát, rồi lên tiếng trả lời.
“Ừm!”
Ninh Vũ Đình gật đầu hài lòng.
Mọi người đã đến Đế Kinh được bốn ngày rồi.
Bốn ngày nay bọn họ tiếp xúc với rất nhiều công ty tin tức giải trí, có vài công ty đồng ý bán, còn báo giá luôn, cũng có vài công ty không đồng ý, nhưng vẫn còn có thể đàm phán.
Ninh Vũ Đình chuẩn bị cầm tư liệu của các công ty này qua cho ông chủ xem, để cho anh ta quyết định xem mua nhà công ty nào.
Đi xuống dưới, vừa ra khỏi cửa thì Ninh Vũ Đình đã run lên.
Ui da!
Lạnh quá!
Nàng khẽ nhếch miệng.
Gió lạnh thổi qua, lại luồn từ phía dưới áo khoác lên, khiến cho nàng cảm thấy tê cóng cả người.
“Tổng giám đốc Ninh, ngài rất lạnh à?”
Vu Lỵ Lỵ nhìn thấy thế thì kinh ngạc nói.
“Không. . .không lạnh!”
Ninh Vũ Đình vội vàng lắc đầu, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ như mình không lạnh chút nào cả.
Vu Lỵ Lỵ ồ một tiếng, trong mắt đã lộ ra vài phần sùng bái.
Thế mà còn không lạnh, thân thể của Tổng giám đốc Ninh tốt thật!
“Xe ở bên kia! Để tôi đi qua đó lái về!”
Vu Lỵ Lỵ chỉ về một phía, rồi bước nhanh đi qua đó, một lát sau, Vu Lỵ Lỵ lái một chiếc xe Benz đến trước mặt Ninh Vũ Đình.
Ninh Vũ Đình dậm chân một cái, vội vàng mở cửa leo lên xe.
“Phù!”
Nàng đặt túi xuống, rồi xoa xoa hai bàn tay, sau đó lại vuốt vuốt lên gương mặt suýt nữa bị đông cứng lại, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Đi, chúng ta đi Lệ Cung Uyển!”
Ninh Vũ Đình nói với Vu Lỵ Lỵ.
“Lệ Cung Uyển. . . để tôi xem bản đồ!”
Vu Lỵ Lỵ bật chỉ đường lên, rồi mới lái đi.
“Oa! Biệt thự ở nơi này xinh đẹp quá!”
Khi đến Lệ Cung Uyển, Vu Lỵ Lỵ nhìn về phía mấy căn biệt thự rồi sợ hãi than lên một tiếng: “Nhìn trông có vẻ rất đắt!”
“Hơn 100 triệu đấy!”
Ninh Vũ Đình cười nói.
Nàng đã điều tra giá cả biệt thự ở đây.
“Hơn 100 triệu?”
Hai con mắt của Vu Lỵ Lỵ đã trợn tròn, có chút líu lưỡi.
“Cái này thì tính là gì! Cô quên chiếc máy bay tư nhân kia rồi à?” Ninh Vũ Đình nói.
Vu Lỵ Lỵ há to miệng, nhưng lại không nói thành lời.
Ông chủ nhiều tiền đến mức mua máy bay Boeing hành khách làm máy bay tư nhân, nên một ngôi biệt thự đúng là không tính là gì.
“Nhà ông chủ ở đâu?”
Sau khi đi vào cổng chính, Vu Lỵ Lỵ đi thêm một đoạn đường rồi hỏi.
“Bên kia!”
Ninh Vũ Đình cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn hỏi một chút, sau đó thì chỉ về một phía.
“Đỗ ở đây thôi!”
Một lát sau, Ninh Vũ Đình liền kêu Vu Lỵ Lỵ dừng xe.
“Là căn biệt kia sao?”
Vu Lỵ Lỵ nhìn bốn phía, rồi chỉ vào căn biệt thự gần nhất hỏi.
“Không phải! Ông chủ nói là sẽ đi ra đây!” Ninh Vũ Đình nhìn thoáng qua điện thoại di động rồi nói.
“Ah? Đây không phải là nhà của ông chủ sao?”
Vu Lỵ Lỵ nói với vẻ kinh ngạc.
“Có thể là do nữ chủ nhân đang ở nhà! Coi như không ở nhà thì chúng ta đi qua đó cũng không hay lắm!” Ninh Vũ Đình mím môi cười nói.
“Nữ chủ nhân?”
Vu Lỵ Lỵ hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra là ông chủ đã có con, cô cũng đã nhìn thấy đôi Long Phượng thai đáng yêu đó ở trên máy bay.