Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 374 - Chương 374: Kỹ Năng Mới, Vận Động (2)

Chương 374: Kỹ năng mới, Vận Động (2) Chương 374: Kỹ năng mới, Vận Động (2)

Giữa trưa, hai cô gái ăn cơm xong thì liền đi đến công ty.

Diệp Mặc dọn dẹp xong thì tiếp tục dạy.

Dạy cả một buổi chiều, rốt cuộc Nặc Nặc cũng có thể lung la lung lay bảy tám bước.

[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng: Vận Động.]

Âm thanh của hệ thống cũng theo đó vang lên.

Trong nháy mắt, Diệp Mặc liền cảm nhận được trong đầu tình có rất nhiều rất nhiều thứ mới lại, tất cả đều là những tri thức liên quan đến các loại vận động, có chạy bộ, nhảy cao. . . cũng có các loại bóng đá, bóng rỗ . . .

Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc là, còn có cả các bộ môn đánh cờ, thậm chí cả những thứ như câu cá cũng có luôn.

“Vận động trí óc, cũng coi là một loại vận động mà!”

Diệp Mặc bật cười một tiếng, rồi lẩm bẩm.

“Không tệ!”

Sau đó hắn lại mỉm cười.

Rất lâu rồi không có kỹ năng mới, lần gần đây nhất lại nhận được một kỹ năng bị động nên không thể nào tăng cấp, tất cả các kỹ năng còn lại thì đều đã thăng cấp {Tinh thông}, tuy rằng ngày nào cũng tập luyện, nhưng muốn thăng lên cấp {Đại sư} thì có lẽ phải mất một thời gian nữa.

Kỹ năng mới này vừa hay có thể tăng điểm giá trị năng lực.

“Mấy thứ như chạy bộ và nhảy cao thì thôi, luyện đánh cờ vậy!”

Hiện giờ trên mạng có rất nhiều app và trang web đánh cờ, lát nữa tải mấy app về là được, khi nào rảnh rỗi thì làm vài ván.

“Nặc Nặc giỏi quá!”

Rất nhanh, Diệp Mặc đã thu hồi lại tinh thần, rồi bế bé trai lên.

“Tĩnh Tĩnh cũng rất giỏi!”

Sau đó, Diệp Mặc lại bế nốt bé gái lên, mỗi tay một bé.

Hai đứa nhóc này cũng đã lớn hơn không ít, bế lên nặng hơn trước nhiều.

Diệp Mặc cũng không tiếp tục dạy nữa, hôm nay bọn chúng đã học được một ít rồi, sau này mỗi ngày dạy một ít là chúng có thể bước đi được rồi.

Diệp Mặc dẫn hai đứa bé ra ngoài đi dạo và ngắm cảnh tuyết.

Chạng vạng tối, hai người Tô Ngọc Tình trở về, còn mang về một đống nguyên liệu nấu ăn.

“Thật á? Đi được mấy bước rồi?”

Lúc ăn căm, Tô Ngọc Tình nghe Diệp Mặc nói đến thành quả ngày hôm nay thì rất vui vẻ.

“Nặc Nặc có thể đi được bảy tám bước, còn Tĩnh Tĩnh thì kém hơn một chút, nhưng cũng học rất tốt.” Diệp Mặc cười nói.

“Hai bảo bối nhỏ giỏi quá!”

Dương Mạn Ny nhìn về phía hai đứa bé rồi nói, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi và thán phục: “Đều có thể bước đi rồi!”

“Thời gian trôi nhanh thật!”

Sau khi thu hồi ánh mắt, thì Dương Mạn Ny gắp một miếng thịt lên rồi thở dài nói: “Cảm giác như vừa mới chớp mắt, thì bọn nhỏ đã lớn như vậy rồi!”

“Đúng vậy!”

Tô Ngọc Tình cũng thở dài theo.

Là một người mẹ, nên cảm thụ của nàng là sâu nhất.

“Rất tốt, qua mấy năm nữa là bọn nhỏ đều có thể đánh xì dầu rồi.” Dương Mạn Ny cười nói.

Cơm nước xong xuôi, hai cô gái chơi với hai đứa bé, còn Diệp Mặc thì mở live stream.

……

Buổi sáng hôm sau.

Trung tâm thành phố Đế Kinh.

Khách sạn Bảo Duyệt.

Trên chiếc giường rộng rãi của căn phòng cao nhất, người ngọc bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho tỉnh lại.

“Chín giờ rồi!”

Nàng trở mình, vươn tay ra lấy điện thoại di động, rồi mở đôi mắt xinh đẹp ra nhìn thời gian.

Sau đó, nàng ném điện thoại di động qua một bên, rồi nhắm mắt lại, tiếp tục híp mắt một lúc.

“Nên rời giường rồi!”

Mấy phút đồng hồ sau, nàng vén chăn lên, rồi xoay người ngồi dậy.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể trắng sáng như tuyết của nàng khiến cho căn phòng tối tăm rực rỡ hơn.

Thân thể của nàng cực kỳ nóng bỏng, những mảnh đồi núi cao chót vót, eo thon nhỏ nhắn, đường cong từ eo xuống mông lại có thể khiến cho người ta phun máu mũi, lại còn cả một đôi chân thon dài thẳng tắp, rắn chắc cân xứng hoàn mỹ này nữa.

Dáng người như vậy, có thể nói là tuyệt đẹp.

Mà gương mặt của nàng cũng cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo không tì vết, một mắt phượng hẹp dài, lộ ra vài phần vũ mị và câu người.

“Hình như mình lại nằm mơ!”

Nàng ngáp một cái, đôi mày hơi cau lại.

Nàng nhớ mang máng rằng đêm qua mình nằm mơ, mơ thấy tên bại hoại kia nhân lúc nàng chú ý đã ngửi mùi trên cơ thể nàng, còn nói rằng nàng rất thôi nữa! Thật sự là quá đáng!

“Ai thối, anh mới thối thì có! Rõ ràng là rất thơm mà!”

Nàng nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng, sau đó nâng lên cánh tay trắng như tuyết rồi ra sức hít hà, cánh tay tràn đầy hương thơm của sữa tắm, dù là dưới nách cũng không có chút mùi hương lạ nào!

Nàng lại vương tay kéo tóc lên mũi, rồi ngửi ngửi, tóc còn thơm hơn, là hương thơm của nước gội đầu tối qua.

“Hừ! Bại hoại!”

Nàng lại hừ một tiếng, rồi xoay người xuống giường, đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm cửa ra.

Chốc lát, ánh mặt trời đã tràn ngập cả gian phòng.

“Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi rồi!”

Nàng đưa tay lên che mắt, hai mắt cũng nheo lại nhìn thời tiết ở bên ngoài, rồi cười thản nhiên.

Từ sau khi nàng đến đây, thì ngày nào cũng có tuyết rơi, hôm nay cuối cùng cũng ngừng.

“Thời tiết đẹp!”

Nàng cảm giác như tâm trạng của mình thoải mái hơn nhiều, liền nhẹ nhàng quay người lại đi về phía nà tắm.

Nàng chuẩn bị đi tắm, lát nữa còn phải đi gặp mặt tên bại hoại kia nữa, nếu như anh ta lại lén ngửi thân thể của mình, mà trên người mình lại có mùi vị gì là lạ thì không hay lắm! Sau khi tắm rửa xong thì thoa ít kem dưỡng da, rồi lại xịt thêm một ít nước hoa, vậy thì nhất định là sẽ thơm tho.

Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, nàng choàng khăn tắm bước ra.

Sấy tóc, lau khô thân thể, rồi nàng cầm một lọ kem dưỡng da ra, cẩn thận thoa lên mỗi một địa phương trên cơ thể.

“Ừm! Thơm quá!”

Sau khi thoa xong thì nàng cúi đầu ngửi ngửi, toàn bộ cơ thể đều có một mùi thơm nhẹ nhàng.

“Lại xịt thêm một ít nước hoa nữa!”

Nàng cầm chai nước hoa Chanel coco mà bản thân thích nhất lên, rồi xịt xịt lên thân thể trắng như tuyết của mình.

“Xịt một ít vào chỗ này đi!”

Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến thứ gì đó nên mặt hơi đỏ lên, đôi mắt vũ mị hơi nheo lại, ánh mắt cũng trở nên mềm mại như nước.

Nàng cầm chai nước hoa xịt xịt bên dưới một chút, rồi mới cất đi.

Sau đó, nàng mặc một chiếc váy đầm và một đôi tất chân màu đen khiêu gợi lên, lại phủ thêm một chiếc áo khoác rất dày, thế là hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment