Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lại tỉnh dậy từ rất sớm.
Hắn cũng không ngồi dậy luôn, mà vẫn nằm im ở trong chăn, người ngọc ở bên cạnh đang ôm hắn ngủ rất say sưa.
Chiếc màn cửa được kéo ra một nửa, có thể nhìn thấy bầu trời u ám và đầy tuyết tung bay ở bên ngoài.
Trong phòng ngủ hơi tối tăm.
Song, người ngọc ở bên cạnh thì lại trắng giống như đang tỏa sáng, da thịt trắng nõn mềm nhẵn, trong sáng như ngọc không có chút vì vết, Diệp Mặc vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cho dù gương mặt xinh đẹp ở trước mắt này chưa được trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách như cũ.
Ngón tay của Diệp Mặc mơn trớn gương mặt này, rồi lại chạm nhẹ vào bờ môi đỏ mọng kia.
Hình dáng của đôi môi cũng rất hoàn mỹ, tạo hình của môi căng mọng và sung mãn, trơn mềm như nước, nhìn trông cực kỳ mê người.
Diệp Mặc nhìn một lúc, nhịn không được mà hôn lên một cái.
Hàng lông mi của nàng hơi run lên, ưm lên một tiếng rồi mơ màng tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng hơi hé ra, lơ mơ hỏi: “Mấy giờ rồi!”
“Vẫn sớm lắm, em ngủ thêm một lát đi!”
Diệp Mặc ôn nhu nói.
“Ừm!”
Nàng lên tiếng, rồi đóng đôi mắt lại.
Sau đó, trở mình, đưa lưng về phía Diệp Mặc, rồi cuộn mình lại.
“Tay!”
Nàng lại kêu lên một tiếng.
Diệp Mặc lập tức vươn tay ra ôm lấy nàng.
Nàng lập tức an tâm, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Diệp Mặc cứ nằm ôm nàng như vậy, thỉnh thoảng lại nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng động bên phía nôi bọn nhỏ, thì mới rón rén ngồi dậy, rồi đi qua nhìn xem.
Hai tên nhóc này nửa đêm dạy náo loạn một hồi, rồi lại ngủ mất.
Diệp Mặc thấy hai đứa bé vẫn chưa tỉnh lại, hắn cũng không ngủ tiếp, mà đi rửa mặt thay quần áo, sau đó đi ra ngoài quét tuyết, rồi bắt đầu làm bữa sáng.
Hơn tám giờ, người ngọc trên giường bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức.
Nàng vén chăn lên rồi bước xuống giường.
Cộc cộc cộc!
Một đôi chân ngọc trắng như tuyết nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà.
Một đôi đùi đẹp thon dài nhẹ nhàng lắc lư, cực kỳ hấp dẫn.
Khi nàng di chuyển, những đường cong nóng bỏng và uyển chuyển hơi chập chờn, tạo nên một phong cảnh mê người.
“Không khóc! Không khóc!”
Nàng đi đến trước cái nôi, rồi cúi người ôm bé trai Nặc Nặc lên, rồi dỗ dành.
“Đói bụng à!”
Nàng cười ôn nhu, rồi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu cho con bú.
“Em tỉnh rồi à!”
Diệp Mặc cũng nghe thấy động tĩnh nên chạy từ dưới nhà lên, đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy cảnh này.
“Vâng! Tối hôm qua em và chị Mạn Ny dạy các con tập đi, bọn chúng mệt mỏi nên mới đi ngủ sớm, nửa đêm lại tỉnh lại . . .” Tô Ngọc Tình ngẩng đầu lên nói khẽ.
“Các con tập đi thế nào?” Diệp Mặc cười nói.
“Còn chưa đi được, mà chỉ bò thôi, lại còn bò rất hăng say nữa.”
Tô Ngọc Tình nhé đánh tình hình khi đó thì hé miệng cười.
“Đúng là nên cho các con tập đi, lát nữa để anh dạy chúng xem sao.” Diệp Mặc cười nói.
Hắn vừa nói xong thì liền nghe thấy một tiếng đinh vang lên.
Âm thanh của hệ thống cũng vang lên theo.
[Đinh! Thành công phát động nhiệm vụ: dạy bọn nhỏ tập đi, có thể nhận được kỹ năng: Vận Động.]
Diệp Mặc hơi giật mình.
Vận Động?
Chắc là mấy loại vận động như chơi bóng và chạy bộ, loại hình thể thao.
Cũng không tồi!
Hắn thu liễm tâm thần, quay xuống nhà tiếp tục làm bữa sáng.
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình thay một bộ quần áo, rồi bế hai đứa bé đi xuống.
Khi đến phòng khách, nàng đặt hai đứa bé xuống thảm, rồi ngồi chơi voiwsc húng.
“Em ăn sáng trước đi, để anh trông con cho!”
Diệp Mặc mang bữa sáng lên bàn, cởi tạp dề ra rồi đi qua.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình lên tiếng, rồi đứng dậy đi về phía bàn ăn.
Lúc này, Dương Mạn Ny mới đi từ trong phòng ra, hình như Dương Mạn Ny vừa ngủ dậy, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, miễn cưỡng có thể che khuất thân thể nơ nang và uyển chuyển ở bên trong.
“Chị cầm về phong ăn!”
Dương Mạn Ny đi qua bàn ăn cầm bữa sáng lên, rồi lại quay lại phòng của mình.
Toàn bộ quá trình cứ như là đang mộng du vậy.
“Nhất định là do cày phim quá muộn!”
Tô Ngọc Tình gắp một cái bánh bao hấp lên, rồi bắt đầu ăn ngon lành.
Diệp Mặc thì tập trung vào dạy hai đứa bé tập đi.
Hắn thử ôm hai đứa bé, cho chân chúng giẫm trên mặt đất, rồi lại vịn chúng đi mấy bước, nhưng cách này hiển nhiên là không được, mỗi khi hắn thả tay ra, thì bọn nhỏ lại nằm bò xuống, rồi bắt đầu bò rất hăng say.
Sau khi thử nhiều lần mà vẫn không có hiệu quả gì, hắn đành phải từ bỏ.
“Để cho bọn nhỏ tập đứng thẳng trước đi!”
Diệp Mặc suy nghĩ một lát, rồi quyết định dạy từ từ, đầu tiên là học đứng, sau có mới chậm rãi học đi.
Hắn dạy hai đứa bé vịn đồ vật rồi đứng thẳng, ban đầu bọn nhỏ còn lung la lung lay, rồi ngồi bệt xuống đất, nhưng dần dần, hai đứa bé có thể đứng được một lúc, sau đó hắn lại bỏ đồ vật ra, để cho bọn nhỏ tự mình đứng thẳng.
Dạy hơn nửa ngày thì cuối cùng cũng có chút khởi sắc, hai đứa bé có thể lung la lung lay đi được một hai bước.
Diệp Mặc cũng không vội, để cho hai đứa bé nghỉ ngơi một lát.