Bầu không khí của mấy bàn bên cạnh rất nhiệt liệt, nhưng chỉ có bàn này thì lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Một đám người ngây ngốc ngồi tại chỗ, sắc mặt thì vô cùng hoảng hốt.
Rất lâu sau, cuối cùng Trầm Đức Vĩ cũng tỉnh táo lại, nâng mắt nhìn qua, trong mắt vẫn tràn đầy rung động.
Nếu như từ đầu tên này nói rằng mình được một tỷ, thì khẳng định Trầm Đức Vĩ sẽ khịt mũi coi thường, nhưng vừa với thấy Chủ tịch Tào nhiệt tình như vậy, thì giờ phút này Trầm Đức Vĩ không thể không tin.
Đầu tư cổ phiếu kiếm lời mấy tỷ!
Đây là quái vật gì chứ!
Người bình thường có thể kiếm được một ít ở thì trường chứng khoán, nhưng nếu như muốn kiếm nhiều như vậy thì phải có may mắn và thực lực, thiếu một thứ cũng không được.
Một giây sau, sắc mặt Trầm Đức Vĩ đỏ lên vì xấu hổ.
Đừng nói là mình, coi như là cha của mình cũng không có nổi một tỷ, thế mà mình lại còn xem thường đối phương, thực sự là buồn cười!
Ông chủ Trầm ở bên cạnh cũng đỏ bừng cả mặt.
Vừa rồi mình còn ỷ vào thân phận mà xem thường người trẻ tuổi này, cảm thấy đối phương không biết tự lượng sức, đối phương muốn leo lên người mình, cho nên không có đối phương sắc mặt tốt, nào ngờ đối phương lại là người thâm tàng bất lộ, tài sản còn nhiều hơn cả mình.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là hổ thẹn!
Trầm Minh Thành mình thì tính là thứ gì, có danh tiếng hiển hánh và tài sản phong phú như Chủ tịch Tào sao?
Đến cả Chủ tịch Tào cũng hết sức khách khí với người trẻ tuổi này, vậy mà mình lại đối xử lạnh nhạt và không khách khí với đối phương.
Ông ta càng nghĩ thì càng thấy hổ thẹn và tiếc nuối.
“Ha ha! Chính Đức, đứa cháu này của ông lợi hại thật đấy!”
Ông chủ Tiền lấy lại tinh thần, vỗ đùi cười ha ha nói.
Những người khác cũng dần dần lấy lại tinh thần, rồi lại nhìn về phía người cháu trai của Chính Đức, ánh mắt đều có chút sợ hãi lẫn thán phục.
Vừa rồi Chính Đức chỉ nói cậu ta làm live stream gì gì đó, nên bọn họ cũng tưởng rằng chỉ là một idol nhỏ trên mạng thôi, cho nên mới hơi khinh thường, nhưng mà nào ngờ, đối phương lại có bản lãnh lớn như vậy.
Mà người trẻ tuổi này cũng không nói gì, cũng không lộ ra chút nào, phần trầm ổn này cũng coi như là hiếm thấy!
Sau đó, ánh mắt bọn họ đều trở nên nóng bỏng.
Còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, tính cách lại còn trầm ổn và rộng lượng nữa, tiền đồ tương lai của người này không thể đong đếm!
Diệp Chính Đức cũng dần dần tỉnh tảo lại, rồi nhìn thoáng qua đứa cháu trai này của mình, ánh mắt vẫn hơi hoảng hốt.
Diệp Chính Đức cũng không ngờ đứa cháu trai này của mình lại có thành tựu lớn như vậy!
Còn trẻ tuổi mà đã có tài sản vài tỷ rồi!
Còn có thể kết bạn với nhân vật như Chủ tịch Tào, lại còn chuyện trò tự nhiên…
Diệp Chính Đức cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
“Miệng của Chính Hoa kín thật!”
Ông lẩm bẩm một câu.
Hai ngày nay, khi Chính Hoa nhắc đến Tiểu Mặc với mình thì tâm trạng đều sẽ hơi kích động, nói là Tiểu Mặc càng ngày càng phát triển rất tốt, mình chỉ tưởng rằng bình thường thôi, cộng thêm việc Chính Hoa cũng không nói nhiều, nên mình cũng không để ý lắm.
Không ngờ lại phát triển tốt đến tình trạng này!
“Ha ha!”
Sau đó, Diệp Chính Đức vỗ vùi một cái, cảm thấy hết sức vui mừng.
“Tôi đã nói với các ông rằng đứa cháu trai này của tôi rất lợi hại, thế mà các ông còn không tin!”
Diệp Chính Đức vênh mặt lên nói, thần sắc có chút đắc ý.
Ông ta nhìn thấy đám người này đều hiện lên vẻ mặt nóng bỏng, thì lập tức có một cảm giác hành diện.
“Chinh Đức, tôi tự phạt một chén!”
Ông chủ Tiền rót đầy một chén rượu, rồi giơ lên.
Những người khác cũng cầm chén lên theo.
“Chính Đức, vừa rồi là tôi hơi đường đột, là tôi không đúng, thế này đi, tôi tự phạt ba chén, bồi tội với ông và người cháu trai này của ông, ông thấy thế nào?” Ông chủ Trầm cũng đứng lên, rót đầy một chén, rồi giơ chén rượu lên, nói với vẻ áy náy.
“Được!”
Diệp Chính Đức gật đầu rất rộng lượng.
Ông chủ Trầm uống một hơi hết ba chén đầy, rồi ra hiệu cho con trai của mình cũng tự phạt ba chén, nói lời xin lỗi.
“Chính Đức, và Tiểu Mặc đúng không! Tôi mời hai người một chén!”
Ông chủ Tiền đứng dậy, cầm chén rượu đi qua, thần sắc vô cùng nhiệt tình.
Những người khác thấy thế cũng ào ào đuổi theo.
Vừa rồi bọn họ cảm thấy người trẻ tuổi này leo lên bọn họ, nhưng bây giờ thì lại ngược lại, phải là bọn họ muốn leo lên người đối phương mới đúng.
“Các ông nhiều người như vậy thì Tiểu Mặc uống làm sao được, để tôi uống giúp nó!”
Diệp Chính Đức nhìn thấy cảnh này thì rất vui vẻ, nhưng lại có chút lo lắng.
Ông cản cho Diệp Mặc không ít rượu, đến khi uống xong thì cũng đã hơi say.
Bữa cơm này ăn gần hai tiếng mới xong, bàn của Chủ tịch Tào đã tan cuộc từ lâu, trước khi đi thì Chủ tịch Tào còn đi qua chào hỏi một câu rồi mới đi.
Cuối cùng, Diệp Mặc đỡ Diệp Chính Đức đã uống say khướt ra ngoài, lại gọi một người lái thuê chở Diệp Chính Đức về nhà.
Còn hắn thì tự gọi xe trở về Lệ Cung Uyển.