Trầm Đức Vĩ hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình!
Anh ta còn tưởng rằng, tên này sẽ bị Chủ tịch Tào quát to đuổi về, nhưng lại ngược lại, Chủ tịch Tào nhìn thấy tên này lại rất nhiệt tình, thậm chí còn hơi cung kính, giống như tên này có thần phận còn cao hơn cả Chủ tịch Tào vậy.
Thế nhưng mà, điều này làm sao có khả năng?
Tên này chỉ là một tên nhãi xuất thân từ thôn nhỏ, lại chỉ biết dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền thôi mà?
Trong mắt mình đã chẳng là gì rồi, huống chỉ là một nhân vật như Chủ tịch Tào!
Điều này, thực sự là quá khó tin!
Ông chủ Trầm ở bên cạnh cũng ngẩn người ra như hóa đá vậy.
Keng!
Ông chủ Tiền kia cũng run tay một cái, chén rượu rơi xuống, rượu ở trong chén liền bắn tung tóe lên người ông ta.
Ông chủ Tiền vội vàng lau đi, sau đó lại nhấc mắt nhìn qua, rồi lại ngây dại.
Mấy người còn lại cũng có biểu cảm không khác gì lắm.
“Chuyện này . . .”
Diệp Chính Đức cũng ngẩn ngơ, bờ môi run lên, nói với vẻ khó tin.
Hai mắt Diệp Chính Đức trợn tròn xoe, tràn đầy vẻ không tin nổi.
Diệp Chính Đức biết, Tiểu Mặc có bản lĩnh rất lớn, cũng kiếm được không ít tiền, có lẽ 10 triệu thì cũng có, lại còn có rất nhiều quan hệ ở thành phố H nữa, vị viện trưởng ở bệnh viện Nhân Hoa cũng rất tôn kính Tiểu Mặc.
Thế nhưng mà, cũng chỉ thế mà thôi!
Với thân phận và bản lĩnh của Tiểu Mặc thì làm sao có thể quen biết được một nhân vật như Chủ tịch Tào chứ, lại còn để cho đối phương khách khí và nhiệt tình như vậy nữa?
Đây…thật sự là Tiểu Mặc sao?
Diệp Chính Đức nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy hoảng hốt.
“Chủ tịch Tào, vị này là . . .?”
Không ít người ở trên bàn Chủ tịch Tào đều lộ ra vẻ tò mò, nên hỏi một câu.
“Vị Diệp tiên sinh này, chính là cổ đông của Weibo chúng tôi!”
Chủ tịch Tào cười giới thiệu.
“Ah!”
Mọi người gật đầu, thần sắc đều hơi kinh ngạc.
Chăc chắn Chủ tịch Tào sẽ không khách khi với một cổ đông nhỏ bình thường như vậy, nên vị này nhất định là cổ đông lớn, lại có tài sản không ít nữa!
“Diệp tiên sinh!”
Bọn họ mỉm cười chào hỏi, không ít người còn nhiệt tình đứng dậy, vươn tay ra, muốn bắt tay với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười đáp lại, rồi cũng bắt tay với bọn họ.
“Diệp tiên sinh, tôi không ngờ có thể gặp được Diệp tiên sinh ở đây đấy!”
Chủ tịch Tào cười to, hơi cảm khái.
Chủ tịch Tào có ấn tượng cự kỳ sâu sắc với vị Diệp tiên sinh này, vung tay lên ném ra vài tỷ để mua 5% cổ phần của tập đoàn bọn họ, tất cả chỉ vì làm chỗ dựa cho Tô Thiên Hậu, khiến cho Chủ tịch Tào líu cả lưỡi.
Sau này, Chủ tịch Tào lại nghe được chuyện của giải trí Kim Sư, lại nghe nói vị này đập hơn một tỷ để làm cho công ty giải trí Kim Sư phá sản.
Thực lực của vị Diệp tiên sinh này hùng hậu đến mức khó có thể tưởng tượng!
“Dạo này tôi cũng ở Đế Kinh, hôm nay đến đây ăn bữa cơm với đồng hương.”
Diệp Mặc chỉ về phía bàn của mình rồi cười nói.
“Ừ! Vậy thì đúng là rất có duyên nhỉ!”
Chủ tịch Tào cười nói.
Sau đó, Chủ tịch Tào lại nhìn hai bên một chút rồi nói: “Hay là Diệp tiên sinh ngồi bàn này ăn uống trước đi, lát nữa lại trở về sau, Diệp tiên sinh thấy thế nào?”
“Đúng đúng, ngồi uống vài chén rượu đã rồi hãy về.”
Người trên bàn cũng mời rất nhiệt tình.
Bọn họ nhìn thấy thái độ của Chủ tịch Tào, thì biết ngay thân phận của vị này rất bất phàm.
Có thể uống một chén rượu và ăn một bữa cơm với nhân vật như vậy, thì bọn họ cầu còn không được.
“Ngồi thì thôi đi, chúng ta uống chút là được! Chủ tịch Tào, tôi mời anh một chén trước nhé!” Diệp Mặc giơ chén rượu lên nói.
“Ah! Diệp tiên sinh khách khí rồi!”
Chủ tịch Tào vội vàng càm chén rượu lên, cụng một cái, rồi uống một hơi cạn sạch.
Diệp Mặc cầm chai rượu rót đầy một ly, rồi tiếp tục mời.
Sau khi mời xong một vòng, hắn lại uống vài chén với Chủ tịch Tào, sau đó mới tạm biệt rồi trở về bàn của mình.
Sắc mặt của đám người trên bàn này vẫn ngốc trệ như cũ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thì tất những chuyện vừa xảy ra giống như đang nằm mơ vậy.
Rõ ràng xuất thân của người trẻ tuổi này chẳng ra gì, bản lãnh cũng không lớn, tại sao lại khiến cho đám người Chủ tịch Tào khách khí như vậy, lại còn cung phụng như khách quý nữa?
Chuyện này, là chuyện gì đây?
“Tiểu Mặc, cháu…”
Diệp Chính Đức nhìn thấy cháu trai quay lại, thì miệng ngập ngừng như muốn hỏi gì đó, thần sắc thì vẫn hơi đờ đẫn.
Diệp Chính Đức cũng nghĩ mãi không rõ!
“Ah! Cháu có mua một ít cổ phần của Weibo, cho nên Chủ tịch Tào nhận ra cháu.”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi trực tiếp ngồi xuống.
“Bao…bao nhiêu cổ phần thế?
Ông chủ Tiền run giọng hỏi, hai mắt vẫn trợn tròn như cũ.
“Mấy trăm triệu thôi!”
Diệp Mặc bình tĩnh nói một câu.
Toàn thân Ông chủ Tiền lập tức chấn động như bị sét đánh, cặp mắt kia lại trợn tròn hơn, dường như muốn lồi cả ra, bên trong tràn ngập kinh hãi.
Cha con nhà họ Trầm thì cũng bị chấn động, lại ngốc trệ một lần nữa.
Bỏ mấy trăm triệu ra mua cổ phiếu?
Tại sao cậu ta lại có nhiều tiền như vậy chứ?
Tổng tài sản của Diệp Chính Đức này nhiều lắm là được vài chục triệu, đứa cháu trai này của ông ta còn trẻ như vậy thì đào đâu ra mấy trăm triệu?
“Tiểu. . .Tiểu Mặc, cháu. . .cháu kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
Giọng nói của Diệp Chính Đức đã trở nên run rẩy.
Kể cả tay của ông ta cũng run run theo.
“Ah! Lúc trước cháu đầu tư cổ phiếu kiếm được tầm một tỷ! Sau đó bỏ ra 700 800 triệu mua một cái khách sạn ở thành phố H, số tiền còn lại thì lấy ra mua cổ phiếu.” Diệp Mặc mim cười, nói rất hời hợt.
Diệp Mặc vừa nói xong, thì toàn bộ người trên bàn đều chấn động, sắc mặt cũng càng ngốc trệ hơn.