Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Diệp Mặc: Cháu Đi Mời Chén Rượu! (2)

Chương 370: Diệp Mặc: Cháu đi mời chén rượu! (2) Chương 370: Diệp Mặc: Cháu đi mời chén rượu! (2)

“Con trai, con đi với cha!”

Ông chủ Trầm cầm chén ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình, dẫn theo con trai của mình đi qua.

“Chủ tịch Tào!”

Chủ tịch Tào được gọi tên thì ngẩng đầu lên nhìn qua với vẻ hơi nghi ngờ.

“Ah! Lúc trước tôi và Chủ tịch Tào ngài đã từng uống rượu trong một bữa tiệc, ngài quên rồi sao? Hôm nay trùng hợp gặp ngài ở đây, nên tôi muốn mời ngày một chén.” Ông chủ Trầm cười nói rất nhiệt tình.

“Ừ! Được được được!”

Chủ tịch Tào mỉm cười, ông ta uống rượu với quá nhiều người, nên làm sao nhớ được là ai với ai, cũng chỉ khách sao một chút mà thôi.

Chủ tịch Tào cầm chén rượu lên uống một ngụm.

Trầm Đức Vĩ cũng theo sau mời một chén.

Sau khi hai cha con trở về thì mặt đầy hồng hào.

Dưới cái nhìn của bọn họ, thì có thể uống một chén với nhân vật như Chủ tịch Tào là một chuyện rất có mặt mũi!

Sau này cũng có thể khoác lác với người khác rằng, chính mình đã từng uống rượu với Chủ tịch Tào.

“Chén rượu này thật sáng khoái!”

Ông chủ Trầm cười ha ha, trong giọng nói có vài phần ý vị khoe khoang.

“Tôi nhìn thấy thế cũng muốn sang mời một chén!”

Ông chủ Lăng cười nói.

“Ấy! Tôi chỉ may mắn được uống rượu với Chủ tịch Tào một lần, nên người ta mới nhớ ra tôi, lúc này mới nể tình uống một chén, người bình thường đi qua, chỉ sợ Chủ tịch Tào không nể tình như vậy.” Ông chủ Trầm cười nói.

Ông chủ Lăng hơi giật mình, rồi gật đầu một cái, cũng bỏ suy nghĩ này luôn.

Nếu như mình đi qua mời, Chủ tịch Tào người ta không nể tình, không uống rượu, vậy thì đúng thật là rất lúng túng.

“Đồ ăn đến rồi!”

Một lát sau, các món ăn được mang lên, Ông chủ Trầm mỉm cười, thúc giục mọi người động đũa.

Lúc này, khóe mắt ông ta liếc thấy thứ gì đó nên hơi đọng lại.

Thế mà đứa cháu trai này của Diệp Chính Đức lại đứng dậy, cầm chén rượu lên rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Người này làm cái gì vậy?

Ông chủ Trầm hơi giật mình, cảm thấy hơi cổ quái.

“Cháu đi qua bên kia mời chén rượu!”

Diệp Mặc mỉm cười nói với mấy người trên bàn, rồi cầm ly rượu đi về phía bàn cách đó không xa dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Ông chủ Trầm sửng sốt một chút, sau đó thì bật cười thành tiếng, tiếng cười đầy rẫy vẻ bỡn cợt.

Người trẻ tuổi này, thực sự là không biết tự lượng sức mình!

Chẳng lẽ cậu ta không biết cậu ta là cái rễ hành gì sao?

Vậy mà cũng dám trèo cao lên một nhân vật như Chủ tịch Tào!

Không thấy mấy người chú bác ở đây đều không dám đi qua à?

Trầm Đức Vĩ cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc chanh chua.

Mấy người ông chủ Tiền cũng rất ngạc nhiên.

Người trẻ tuổi này lại dám đi qua mời rượu một người như Chủ tịch Tào? Không biết cậu ta lấy đâu ra tự tin đây?

Ngay sau đó, có mấy người liền bật cười một tiếng, họ cũng cảm thấy người trẻ tuổi này không biết tự lượng sức mình!

Diệp Chính Đức cũng choáng váng, hoàn toàn không ngờ Tiểu Mặc lại dám đi qua mời rượu.

“Ha ha! Người trẻ tuổi mà! Nên gan cũng to mà!”

Diệp Chính Đức cười khan một tiếng.

“To gan sao? Đây là không biết xấu hổ mới đúng!” Trầm Đức Vĩ cười khẩy nói, giọng điệu còn rất khó nghe: “Chúng ta nhìn xem cậu ta làm trò cười đi!”

Mấy người Ông chủ Tiền cũng hơi cau mày, ánh mắt cũng biến thành xem trò vui.

Người trẻ tuổi này chỉ là một idol trên mạng, không có bản lãnh gì lớn, trèo lên quan hệ với bọn họ mà bọn họ còn không vui, thì Chủ tịch Tào người ta sẽ để ý đến cậu ta mới là lạ!

Khẳng định Chủ tịch Tào sẽ chẳng thèm để ý đến cậu ta.

Chờ xem lát nữa cậu ta sẽ hậm hực trở về như thế nào.

Quả nhiên, khi người trẻ tuổi này đi qua đó, giơ chén rượu lên rồi kêu lên một tiếng Chủ tịch Tào, thì Chủ tịch Tào chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một chút, vẻ mặt còn hết sức nghi ngờ và khó hiểu.

“Cậu là . . .?”

Chủ tịch Tào nhướng mày đánh giá người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai và phong thần như ngọc này, trong lòng lại hơi buồn bực.

“Chủ tịch Tào không nhận ra tôi à? Tôi là Diệp Mặc!”

Diệp Mặc cầm chén rượu mỉm cười nói.

Đám người Trầm Đức Vĩ ở bàn bên kia nghe thấy thế thì suýt nữa cười phá lên.

Tên này tưởng mình là ai vậy?

Chỉ là một idol trên mạng mà cũng nghĩ mình là một nhân vật sao?

Thật sự là chuyện cười lớn!

Bọn họ có thể dự đoán được Chủ tịch Tào sẽ có phản ứng gì, khẳng định là lạnh mặt quát to, rồi đuổi tên này đi.

Nhưng một giây sau, những gì xuất hiện trước mắt họ lại hoàn toàn trái ngược.

Chủ tịch Tào hơi ngơ ngác một chút, sau đó lại cười to, trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ nhiệt tình, sau đó đứng bật dậy, duỗi tay ra, hết sức nhiệt tình mà nắm chặt tay của tên kia.

“Thì ra là Diệp tiên sinh! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ(*)!”

(*) may mắn khi được gặp.

Giọng nói của Chủ tịch Tào còn vô cùng nhiệt tình, và hơi cung kính.

“Tôi thật sự không ngờ Diệp tiên sinh lại đẹp trai như vậy đấy!” Chủ tịch Tào đánh giá một phen, sau đó tán dương một câu, rồi lại cất tiếng cười to.

Leng keng.

Đôi đũa trong tay Trầm Đức Vĩ rơi xuống bàn.

Nhưng anh ta lại hồn nhiên không hay biết, cả người vẫn cứng đờ tại chỗ, sắc mặt thì nghệt cả ra.

Bình Luận (0)
Comment