Mấy người Vu Lỵ Lỵ thì lộ ra vài phần lo lắng, nếu thực sự xảy ra xung đột thì mấy người bọn họ làm sao mà chống đỡ được đám người của bệnh viện đây.
“Anh. . .”
Chương Hoa thấy thế thì giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy.
Rõ ràng tên này cố tình gây sự mà.
Khi Chương Hoa đang định tiếp tục quát lên, thì có người ở cửa hô lên một tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc áo khoác trắng đi vào.
“Chủ nhiệm!”
Chương Hoa nhìn thấy người này thì nhất thời hô lên một tiếng: “Người này vì phòng bệnh kia nên đến đây gây sự.”
“Phòng bệnh à!”
Chủ nhiệm Đinh ồ lên một tiếng rồi chợt hiểu ra.
Ông ta giương mắt lên nhìn mấy người này, rồi hừ một tiếng nói với vẻ khinh thường: “Chỉ là một phòng bệnh thôi mà! Cần phải làm đến mức độ này à, phòng bình thường cũng có thể chữa bệnh mà! Các người từ nơi khác đến nên chắc không biết phòng bệnh ở Đế Kinh rất thiếu thốn nhỉ, có thể kiếm được phòng là tốt lắm rồi mà còn náo loạn cái gì nữa.”
“Nếu muốn chữa bệnh thì ở lại, còn nếu không muốn chữa thì nhanh đi đi.”
Ông ta nói xong còn không kiên nhẫn mà phất phất tay.
“Chủ nhiệm Đinh, rất kiêu ngạo nhỉ!”
Diệp Mặc dò xét người này một chút, rồi nói với âm thanh lạnh lùng.
Chủ nhiệm Đinh nghe thấy thế thì hơi giật mình, sau đó cười khẩy nói: “Tôi thấy anh còn trẻ tuổi mà còn kiêu ngạo hơn tôi đấy! Người trẻ tuổi, đừng cuồng vọng! Nơi này không phải là nơi anh có thể gây sự đâu, mau tranh thủ thời gian đi ra ngoài đi!”
“Chỉ sợ ông không có tư cách đuổi tôi ra ngoài đâu, mau gọi viện trưởng của các người đến đây ngay, hôm nay tôi phải nói chuyện với ông ta thật tốt mới được.”
Diệp Mặc nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Hắn đã thật sự nổi giật, tên khốn này đường đường là một chủ nhiệm của một ban, thế mà lại có đức hạnh như vậy, có thể thấy bệnh viện này quản lý tốt ra sao!
Quả thực là rối tinh rối mù!
Chủ nhiệm Đinh nghe xong thì lại hơi sững sờ, sau đó thì lại cảm thấy buồn cười.
Thằng nhãi chưa mọc đủ lông này lại còn đòi gặp viện trưởng, còn nói khoác không biết ngược rằng muốn nói chuyện với viện trưởng, anh ta tưởng mình là ai? Mặt mũi anh ta lớn vậy cơ à! Còn dám mạnh miệng như vậy, đúng là không biết xấu hổ mà!
“Được được được! Tôi sẽ gọi viện trưởng đến!”
Chủ nhiệm Đinh hơi suy nghĩ một chút rồi cười nói.
Thật ra thì nếu có xung đột, thì cũng sẽ ảnh hưởng không hay đến bệnh viện, mình sẽ phải chịu trách nhiệm, tên này đã muốn gặp viện trưởng thì để cho anh ta gặp đi, mình đỡ phải mạo hiểm.
Nếu như viện trưởng cũng không giải quyết được, thì cũng sẽ không đẩy trách nhiệm lên đầu mình.
Ngay sau đó, Chủ nhiệm Đinh đi ra ngoài gửi mấy cái tin nhắn.
“Chúng ta gọi viện trưởng đến thật à!”
Vu Lỵ Lỵ nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút lo lắng.
Vu Lỵ Lỵ cảm giác tình hình đã không khống chế được nữa rồi.
“Sợ cái gì! Ông chủ của chúng ta rất nhiều tiền!” Ninh Vũ Đình thì lại chẳng có chút lo lắng nào.
Mấy phút đồng hồ sau, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào.
Có mấy người bước nhanh đến trước cửa, người đi đầu quay sang Chủ nhiệm Đinh hỏi: “Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?”
“Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là đổi một cái phòng bệnh mà thôi! Nhưng mà đám người bên ngoài này lại muốn kiếm chuyện, họ còn nhất định đòi gọi ngài đến đây.” Chủ nhiệm Đinh nói.
“Đổi phòng bệnh?”
Viện trưởng Viên hơi giật mình rồi hỏi tiếp: “Đổi cho ai?”
“Là khách quý của bệnh viện chúng ta! Ông chủ Lưu!” Chủ nhiệm Đinh nhỏ giọng nói.
“Ừm!”
Viện trưởng Viên giật mình, rồi gật nhẹ đầu.
Vị ông chủ Lưu này chính là khách quý của bệnh viện, nên đổi một phòng bệnh tốt cho ông ta cũng là chuyện đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Viện trưởng Viên thăm dò mấy người ở trong phòng một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Loại chuyện nhỏ nhặt này mà cũng náo loạn thành như này cơ à?”
“Tôi cũng không biết nữa! Bọn họ nhất định phải chuyện bé xe ra to, tôi sợ là họ muốn nhân cơ hội này lừa bịp tống tiền chúng ta.” Chủ nhiệm Đinh hừ một tiếng.
“Bọn họ có nhắc đến tiền không?”
“Tạm thời thì chưa!”
“Việc này cũng đơn giản mà! Tôi còn tưởng có chuyện lớn gì nên mới vội vàng chạy đến đây, lần sau loại chuyện nhỏ nhặt như vậy thì đừng gọi tôi.” Viện trưởng Viên trừng mắt một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Anh gọi người đến đuổi bọn họ đi là được rồi mà!”
Viện trưởng Viên nói xong thì vung tay lên, định quay người rời đi.
“Viện trưởng Viên, không đi vào tâm sự à?”
Đúng lúc này, trong phòng truyền ra một tiếng quát trầm thấp.
Bước chân của viện trưởng Viên lập tức dừng lại.
Sắc mặt ông ta cứng đờ, lại có chút mờ mịt.
Trong phòng là ai mà lại lớn lối như vậy, nghe giọng thì tuổi tác cũng không nhiều.
Viện trưởng Viên lập tức giận tím mặt, quay người đi vào phòng.
“Là ai? Là ai vừa gọi tôi?”
Viện trưởng Viên đảo mắt liếc qua, rồi quát to.
“Là tôi!”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn ông ta, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Cách xử lý của Viện trưởng Viên ông là muốn đuổi bọn tôi đi à?”
“Vậy thì anh còn muốn thế nào? Đây vốn không phải là sai lầm của bệnh viện chúng tôi, mà là các anh muốn gây sự, muốn chuyện bé xé ra to, lẽ nào tôi còn phải xin lỗi các anh à?” Viện trưởng Viên cau mày nói.
“Hay cho một câu không phải sai lầm của bệnh viện, hôm nay coi như tôi đã được kiến thức tác phong của Viện trưởng Viên . . .thượng bất chính thì hạ tắc loạn(*), khó trách đường đường là chủ nhiệm một ban mà lại có đức hạnh như vậy.” Diệp Mặc cười mỉa nói.
(*)ý nói người trên không nghiêm, không tử tế thì người bên dưới sẽ làm loạn, làm ác.
Vấn đề ở tổng viện này còn nghiêm trọng hơn phân viện ở thành phố H nhiều.