Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 380 - Chương 380: Tần Vĩ: Tôi Lại Bị Chấn Động Rồi!

Chương 380: Tần Vĩ: Tôi lại bị chấn động rồi! Chương 380: Tần Vĩ: Tôi lại bị chấn động rồi!

“Anh là ai? Tác phong của tôi làm sao?”

Viện trưởng Viên trừng mắt, ông ta đã hơi giận.

Rõ ràng thằng nhãi này đang mắng mình! Còn mắng luôn cả bệnh viện nữa!

Viện trưởng Viên giơ tay lên chỉ về phía đối phương, phẫn nộ quát lên.

“Viện trưởng, thằng nhãi này vẫn luôn như vậy, ngài đừng để ý đến anh ta, đợi lát nữa chúng ta đuổi bọn họ ra là được, anh ta không đáng để ngài tức giận.” Chủ nhiệm Đinh đi qua cười nói.

“Hừ!”

Viện trưởng Viên trừng mắt lên, rồi hừ một tiếng, sau đó phất tay áo một cái, định quay người rời đi.

Đúng lúc này, âm thanh của đối phương lại vang lên ở sau lưng, sau khi ông ta nghe xong câu này thì thân hình lại cứng đờ tại chỗ.

“Viện trưởng Viên, Lưu Khải Nhân không nói cho ông rằng, trong khoảng thời gian này tôi sẽ qua đây sao?”

Giọng nói nhàn nhạt, nhưng truyền vào tai Viện trưởng Viên thì lại khiến cho tâm thần ông ta chấn động.

Lưu Khải Nhân?

Đây chẳng phải là viện trưởng của phân viện bên thành phố H sao, hình như vài ngày trước Lưu Khải Nhân đã nói rằng, chủ tịch Diệp sẽ đến Đế Kinh, nhưng mà Viện trưởng Viên lại không để ở lòng.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này, lại chính là Chủ tịch Diệp?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, thì tâm thần của Viện trưởng Viên lại chấn động ầm ầm, đầu óc ông lên, dường như đã trống rỗng.

Xong!

Thân hình của Viện trưởng Viên run rẩy, ông ta cảm thấy hai chân mình đã nhũn cả ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, gương mặt già nua thì đã trắng bệch.

“Lưu Khải Nhân? Cái tên này quen thế nhỉ!”

Chủ nhiệm Đinh ở bên cạnh cũng hơi giật mình, cảm thấy đã nghe qua cái tên này ở đâu.

Chủ nhiệm Đinh hơi suy nghĩ một lát, thì nhớ ra cái tên này, đây cũng là người của tập đoàn Nhân Hoa bọn họ, lẽ nào người trẻ tuổi này cũng là người trong tập đoàn bọn họ sao?

“Viện trưởng?”

Lúc này, Chủ nhiệm Đinh mới chú ý đến dị dạng của Viện trưởng Viên, ông ta không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ngài làm sao vậy?”

“Anh ta. . .anh ta. . .”

Viện trưởng Viên khó khăn quay người lại, nhìn về phía người thanh niên vô cùng đẹp trai ở cách đó không xa, bờ môi không ngừng run rẩy, sắc mặt thì vô cùng tái nhợt.

Đám người ở xung quanh thì đều ngẩn ra.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này còn có lai lịch gì sao?

Ba người Ninh Vũ Đình, Vu Lỵ Lỵ và Tần Vĩ cũng hơi nghi ngờ và khó hiểu.

Chẳng lẽ vị Viện trưởng Viên này biết thân phận của ông chủ?

Nhưng mà cho dù biết thì cũng không cần thiết chấn động thành như vậy chứ, đây cũng không phải chỉ là chấn động, mà còn là sợ hãi và sợ hãi.

Thực sự là kỳ lạ!

“Anh ta. . .là. . . là chủ tịch của tập đoàn Nhân Hoa chúng ta!”

Viện trưởng Viên ra sức nuốt một ngụm nước bọt, dường như phải dùng tất cả sức lực mới có thể nói xong một câu này.

Tiếng nói của Viện trưởng Viên vừa rơi xuống, thì bốn phía lập tức yên tĩnh.

Lặng ngắt như tờ!

Đầu óc của Chủ nhiệm Đinh ông lên một tiếng, suýt nữa thì ngất đi.

Khó trách tên này lại chuyện bé xé ra to, níu chặt không buông, lại còn rất lớn lối nữa, thì ra đây chính là chủ tịch của tập đoàn Nhân Hoa bọn họ!

Chủ nhiệm Đinh cũng đã nghe nói một ít chuyện của vị chủ tịch mới mua tập đoàn Nhân Hoa này, nghe nói rằng anh ta có yêu cầu rất nghiêm khắc, bắt tất cả bệnh viện dưới tập đoàn phải chỉnh đốn và cải cách, còn lập ra rất nhiều quy củ cho tập đoàn nữa, nhưng bởi vì không có ai bắt, cho nên những cởi cách và chỉnh đốn đó cũng chỉ ở mặt người mà thôi, chứ không có ai để ý đến.

Nào ngờ hôm nay vị chủ tịch này lại đích thân đến đây, lại còn đụng phải mình nữa.

Chương Hoa ở bên cạnh trợn mắt há hốc miệng, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Một giây sau, sắc mặt của anh ta đã trắng bệch, và có chút sợ hãi.

Đám người Vu Lỵ Lỵ ở bên ngày cũng há hốc miệng, mặt mũi tràn đầy rung động.

Thế mà tập đoàn y tế Nhân Hoa này cũng là của ông chủ?

Đến cùng…thì ông chủ có bao nhiêu tiền đây?

Sau đó Vu Lỵ Lỵ lập tức bừng tỉnh, đã hiểu vì sao ông chủ lại nhất định để cho mình đưa Tổng giám đốc Ninh đến đây khám bệnh.

Hít!

Tần Vĩ cũng bị chấn động, há miệng hít một hơi khí lạnh, tâm thần lại hơi hoảng sợ.

Một cái Thiên Hành, một cái Thần Tinh, giờ lại thêm một cái Nhân Hoa nữa . . .

Thực lực của vị ông chủ mới này quả thật là đáng sợ.

“Viện trưởng Viên, ông về nhà nghỉ ngơi cho tôi đi! Phó viện trưởng của mọi người có ở đây không? Là ông đúng không? Ông tạm thời đảm nhiệm chức viện trưởng này đi, sau đó chỉnh đốn và cải cách thật tốt cho tôi, còn vị Chủ nhiệm Đinh và bác sĩ Chương này thì đều đuổi đi!”

Diệp Mặc đi qua vỗ vai Viện trưởng Viên, rồi lại nhìn một vòng chung quanh.

Thân hình của Viện trưởng Viên run lên, suýt nữa thì ngã ra đất, ông ra run run rẩy rẩy chống lên cái bàn, mặt mo đã trắng bệch.

Chủ nhiệm Đinh ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn chút nào, trực tiếp ngây người tại chỗ.

Mà vị phó viện trưởng Dư được điểm danh thì lại hiện lên vẻ kích động, vui vẻ, và cuồng nhiệt.

“Chủ tịch, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cải cách và chỉnh đốn cho đến khi ngài hài lòng mới thôi, chúng ta sắp xếp phòng bệnh trước nhé! Để cho bệnh nhân có thể nằm nghỉ ngơi sớm, viêm phổi đúngkhông! Tôi sẽ để cho chuyên gia tiếp nhận ca bệnh này . . .”

Phó viện trưởng Dư tiến lên nhiệt tình nói.

Sau đó, ông ta dẫn đoàn người rời khỏi phòng khám bệnh, rồi đi về phía khu nội trú.

Toàn bộ quá trình, sắc mặt của ba người Vu Lỵ Lỵ đều đờ dẫn, tâm thần cũng vô cùng hoảng hốt.

P/s: cảm ơn các bạn đã đề cử và tặng KP, ủng hộ.

hôm nay mình sẽ bạo thêm mấy chương, nhưng mỗi ngày 9 chương nên mình cũng ko có hàng tồn, cho nên chắc chỉ bạo được 3-5 chương thôi chứ ko có nhiều.

Bình Luận (0)
Comment