Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 381 - Chương 381: Mình Bị Người Nhớ Thương!

Chương 381: Mình bị người nhớ thương! Chương 381: Mình bị người nhớ thương!

“Tổng giám đốc Ninh, ngài uống nước đi!”

Trong phòng bệnh VIP, Vy Lỵ Lỵ rót một cốc nước nóng rồi đưa đến trước giường.

Ninh Vũ Đình lại ho một trận, khi dừng lại thì mới nhận cốc nước, uống một hớp nhỏ.

Giờ phút này gương mặt xinh đẹp và vũ mị của Ninh Vũ Đình đã rất tiều tụy, mái tóc cũng lộ ra vẻ lộn xộn.

Lại uống thêm mấy hớp nữa thì nàng mới nằm xuống.

“Phó tổng giám đốc Tần, anh cũng uống nước đi!”

Vy Lỵ Lỵ nhìn thoáng qua Tần Vĩ ở bên cạnh, rồi rót một cốc đưa qua.

“Cám ơn!”

Tần Vĩ nhận cốc nước rồi nói một tiếng cảm ơn.

“Thật không ngờ bệnh viện này cũng là của ông chủ!” Tần Vĩ thổi nhẹ vài hơi, uống một hớp cho thấm giọng, rồi lại cười nói, trong giọng nói lại có vài phần cảm khái.

“Đúng vậy! Thật sự là bất ngờ!”

Vy Lỵ Lỵ ngồi xuống rồi thở dài theo, trong mắt vẫn còn vài phần kinh ngạc.

Lúc trước đã có một cái hàng không Thần Tinh, bây giờ lại có thêm một cái y tế Nhân Hoa, cả hai đều là tập đoàn có quy mô rất lớn, giá trị đều trên 10 tỷ, mà ông chủ thì lại trẻ tuổi, chỉ mới 23 24 tuổi mà thôi!

Coi như gia đình ông chủ rất kinh khủng, nhưng cũng thể để người trẻ tuổi như vậy làm chủ tịch của hai tập đoàn lớn chứ!

Anh ta quản lý được sao!

Ninh Vũ Đình nằm trên giường bệnh nghe, môi đỏ hé ra như muốn nói chuyện, nhưng một giây sau nàng lại ho khan kịch liệt, cảm giác như muốn ho cả phổi ra ngoài luôn.

“Tổng giám đốc Ninh!”

Vy Lỵ Lỵ vội vàng đứng dậy đi qua.

“Không sao!” Ninh Vũ Đình ngừng ho, khoát tay rồi cố hết sức nói: “Ông chủ còn có một tòa nhà nữa! Chính là Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, cả hai tòa Song Tử Tháp luôn, lúc trước tôi cũng đã đề cập qua việc chuyển công ty với mọi người rồi mà, một thời gian ngắn nữa thì chúng ta sẽ chuyển qua đó.”

Vy Lỵ Lỵ nghe xong thì sững sờ, miệng há hốc ra không ngậm lại được.

Vy Lỵ Lỵ cũng đã nghe thấy cái tên này, hình như chỗ đó cũng có giá trị hơn 10 tỷ, thế mà cũng thuộc về ông chủ sao?

Vy Lỵ Lỵ bị chấn động đến mức đầu ong ong, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Tần Vĩ ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, trong mắt cũng có vẻ chấn động mãnh liệt.

“Cái này cũng chưa tính là gì đâu!” Ninh Vũ Đình ho một trận xong thì lại nói.

Giàu có chỉ là một trong những rất nhiều ưu điểm của ông chủ mà thôi, ngoài tiền ra thì anh ta còn có tài hoa như yêu nghiệt nữa, nếu như hai người này biết ông chủ chính là Tiktoker số một bây giờ, sợ rằng sẽ càng thêm chấn động và kinh ngạc.

Ninh Vũ Đình đang định nói tiếp, thì liền nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa truyền vào.

Sau đó, một bóng người đẩy cửa đi vào.

“Ông chủ!”

Hai người Tần Vĩ và Vy Lỵ Lỵ lập tức đứng lên chào hỏi.

“Mọi người đều ở đây à!”

Diệp Mặc đẩy xe đẩy đi vào trong, rồi nhìn thoáng qua người ngọc trên giường bệnh, cười nói.

Ninh Vũ Đình nhìn Diệp Mặc một cái, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên, lại cảm thấy vô cùng quẫn bách.

“Mấy ngày này cô nằm ở đây chữa bệnh đi, chuyện công việc thì giao cho phó tổng giám đốc Tần làm đi, cứ làm từ từ không cần vội vàng đâu, còn nữa, sau này nhớ phải mặc ấm một chút.” Diệp Mặc đi đến trước giường rồi dặn dò.

“Ah!”

Ninh Vũ Đình không muốn để Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình, nên thân thể của nàng không ngừng chui vào trong chăn, chiếc chăn đã che đi nữa gương mặt rồi.

“Tôi đi trước đây!”

Diệp Mặc mỉm cười, quay người đi ra ngoài.

Vừa rồi hắn đã nói chuyện chỉnh đốn và cải cách với viện phó Dư rồi, hắn cũng nhân tiện đi chuẩn bị ít thuốc thường dùng cho bọn nhỏ luôn rồi.

“Chẳng mấy khi ra ngoài, cha con chúng ta đi dạo chơi thôi!”

Ra khỏi bệnh viện, Diệp Mặc gọi xe đi đến một trung tâm thương mại.

Sau khi đến Đế Kinh thì hắn vẫn chưa ra ngoài dạo phố bao giờ.

Dù sao Đế Kinh cũng phồn hoa hơn thành phố H rất nhiều, người cũng đông hơn, kể cả các nhãn hiệu xa xỉ cũng nhiều hơn một ít.

Diệp Mặc đi dạo, nhìn thấy cái gì hay ho thì đều mua lại, rồi bảo người của cửa hàng ship đến Lệ Cung Uyển.

Mua đồ xong, thì Diệp Mặc lại đi dạo trong trung tâm thương mại.

Khi hắn đang dạo bước đi, thì ở cách đó không xa có một người đi đến, người này là một cô gái có dáng người cực kỳ cao gầy, mặc một chiếc áo khoác đen dầy nên không nhìn rõ đường cong, bên dưới áo khoác thì lộ ra một đoạn chân xinh đẹp và trơn bóng.

Dưới đôi chân tinh xảo xinh đẹp thì là một đôi giày cao gót màu đen.

Cô gái này đeo một chiếc kính râm to che khuất nửa gương mặt, khiến cho người ta không nhìn rõ dung mạo, nhưng một nửa gương mặt còn lại cũng đã đủ để làm cho người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Mũi ngọc tinh xảo rất cao, môi đỏ nở nang tươi đẹp, còn cả da thịt trắng nõn như sương như tuyết kia nữa. . .

Cô gái này bước đi, dáng người chập chờn, một mái tóc đen nhánh như gấm tung bay theo gió, phối hợp với chiếc kính râm to lớn kia, thì cả người cô có một loại khí chất hiên ngang.

Diệp Mặc nhìn thấy từ xa, nhưng chỉ liếc một chút chứ không để ý lắm.

Bình Luận (0)
Comment