Diệp Mặc tiếp tục đẩy xe đẩy đi về phía trước.
Trái lại khi cô gái kia đến gần, nhìn thấy hắn thì liền hơi run lên.
Cô nhớ ra người này!
Phàm là người cô gặp qua thì cô đều sẽ không quên, cho dù chỉ là một người qua đường không có đặc biệt gì thì cô cũng không quên, huống chi là người có dáng vẻ xuất chúng như này, chỉ sợ người bình thường liếc nhìn qua người này cũng sẽ không quen được chứ đừng nói là cô.
Cô đã gặp thoáng qua người này ở sân bay.
“Đúng là trùng hợp!”
Cô bĩu đôi môi đỏ nở nang một cái, tự lẩm bẩm một câu.
“Đúng là đẹp trai thật!”
Cô lại quan sát một chút rồi cười.
Chẳng mấy khi đến Hoa quốc một chuyến, không ngờ lại có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đến mức độ này.
Cô lại liếc nhìn thoáng qua, nhưng lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, muốn lướt qua thân người này.
Đúng lúc này, Diệp Mặc dừng bước chân lại, rồi quay đầu nhìn sang.
Hắn lại ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ đi!
Là cô ấy!
Chính là cô gái ở sân bay!
Cô gái kia thấy Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào mình thì cũng dừng bước lại.
Cô thấy hơi kỳ lạ, mình đeo một chiếc kính râm to như vậy để che khuất dung mạo rồi, tại sao người này vẫn nhìn chằm chằm vào mình, lẽ nào…anh ta đã nhận ra mình rồi?
Không đúng!
Khi ở sân bay mình cũng ăn mặc như vậy mà có ai chú ý đâu!
“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Cô mỉm cười, cất tiếng hỏi.
Giọng nói của cô rất thanh thúy, có từ tính và dễ nghe.
“Anh cần trợ giúp gì sao?”
Cô nhìn thoáng qua chiếc xe đẩy rồi cười hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mùi nước hoa trên người cô hơi kỳ lạ, lúc ở sân bay tôi đã ngửi thấy mùi này.” Diệp Mặc lắc đầu, cười nói.
“Nước hoa?”
Cô gái vô cùng ngạc nhiên.
Hôm nay, mình không xịt nước hoa mà!
Cô cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người mình, không có mùi gì mà!
“Khứu giác của tôi nhạy cảm hơn người bình thường, cho nên mới có thể nhận ra.” Diệp Mặc cười nói.
“Ừm!”
Cô gái gật đầu, trong lòng lại kinh ngạc.
Cô chẳng ngửi được mùi gì cả, mũi tên này phải nhạy cảm đến đâu mới có thể ngửi được mùi nước hoa còn sót lại trên cơ thể mình chứ!
“Không có việc gì!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi xoay người, tiếp tục đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh đi về phía trước.
Cô gái đứng tại chỗ nhìn Diệp Mặc rời đi, một lúc lâu sau mới quay người bước đi.
“Mình bị người ta nhớ thương!”
Một lát sau, cô kéo cửa một chiếc xe Mercedes rồi ngồi vào, sau đó nhếch đôi môi đỏ lên cười xinh đẹp nói.
Tay ngọc nhẹ nhàng giơ lên tháo chiếc kím râm xuống, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp và mê người.
Đôi mắt này có một vẻ mị hoặc mãnh liệt, cực kỳ giống với mắt cáo.
Gương mặt của cô được đôi mắt này tô điểm, liền trở nên cực kỳ quyến rũ, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều có thể câu hồn đoạt phách.
Cô lại cởi áo khoác ra, những đường cong bay bổng và uyển chuyển lập tức lộ ra.
Mặc dù đồi núi không ngạo nghễ nhưng lại có quy mô khá lớn, eo thon chặt chẽ và bằng phẳng, xuống đến mông thì đường cong lại trở nên sung mãn, đẫy đà, mượt mà như trái đào mật.
Một cặp đùi đẹp trơn bóng, dài mà thẳng tắp, rắn chắc cân xứng, không có chút thịt thừa nào, trông cực kỳ mê người.
“Ai thế?”
Có một cô gái đang ngồi ở vị trí tài xế, cô gái này mặc áo khoác màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Cô quay người hỏi, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
“Yên tâm đi, chỉ là một người qua đường mà thôi!”
Cô gái kia cười nói, đôi mắt mê hoặc hơi híp lại, càng lộ ra vẻ mị hoặc: “Có điều, người qua đường này cực kỳ đẹp trai!” Cô nói xong thì đôi môi đỏ nở nang khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười rực rỡ.
“Đẹp trai?”
Tài xế hơi giật mình, cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Đúng thế! Cực kỳ cực kỳ đẹp trai, chẳng lẽ Hoa quốc có nhiều anh đẹp trai như vậy sao?” Cô gái lại cười nói: “Có điều, tiếc là người ta có con rồi, hình như còn là Long Phượng thai nữa!”
“Thật sự chỉ là người qua đường à?”
Tài xế cau mày hỏi.
“Dĩ nhiên! Có khi nào mình phạm sai lầm không? Chẳng qua là, người này hơi đặc biệt, dường như khứu giác của anh ta rất nhạy cảm, anh ta nói là anh ta có thể ngửi được mùi nước hoa trên cơ thể mình, nhưng mà hai ngày nay mình không xịt nước hoa rồi.” Cô gái nói xong thì hơi cau mày lại.
“Nước hoa? Trên người bạn làm gì có mùi nước hoa nào?”
Tài xế tiến lại gần ngửi ngửi rồi buồn bực nói.
“Cho nên mình mới nói rằng người này hơi đặc biệt!”
Cô gái lấy tay chống cằm, cười xinh đẹp nói: “Dường như anh ta. . . nhớ kỹ mùi trên người mình vậy!”
“Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam! Lần sau bạn đổi loại nước hoa khác đi!” Tài xế nói.
“Cũng đúng!”
Cô gái gật đầu, lại cười nói: “Đi thôi! Chúng ta về thôi!”
Sau đó, chiếc xe liền khởi động rồi di chuyển.