“Cậu ba, lát nữa cháu giúp nhà cậu đặt một phòng nhé!” Diệp Mặc cười nói.
“Chuyện này. . .không hay lắm!” Cậu ba hơi do dự.
Ý của Tiểu Mặc là muốn mời nhà mình.
“Có gì không hay chứ!” Diệp Mặc lại cười nói.
Quan hệ của nhà hắn và nhà cậu ba rất lớn, hắn cũng rất thân thiết với con bé Y Y này.
“Đúng thế! Có gì mà không hay chứ!” Cha Diệp nói theo, thần sắc rất là nhiệt tình: “Con trai, lát nữa con đặt hai phòng đi, Y Y đã lớn rồi, sao có thể ở chung với cha mẹ được, phải cho con bé có không gian riêng chứ.”
“Đúng thế!” Mẹ Diệp cũng cười nói.
Tuy rằng hai vợ chồng họ rất tiết kiệm với bản thân, nhưng đối xử với mọi người lại rất hào phóng, như vậy họ sẽ cảm giác mình rất có mặt mũi.
“Bác trai! Bác tốt quá!” Hoàng Y Y kêu lên một tiếng đầy ngọt ngào.
Cha Diệp nghe xong thì cười ha ha, ông thấy cực kỳ vui vẻ.
“Vậy cũng được!”
Cậu ba đành phải đồng ý, rồi quay sang nhìn Diệp Mặc, ngượng ngùng nói: “Tiểu Mặc, lần này để cháu phải tốn kém rồi!”
“Chuyện nhỏ thôi mà cậu!” Diệp Mặc bật cười.
Mợ ba ở bên cạnh cũng cười cười, ánh mắt nhìn nhà Diệp Mặc cũng nóng bỏng hơi vài phần.
“Đi đi, chúng ta đi thôi!”
Một đoàn người gọi hai chiếc xe đi đến khách sạn Bulgari.
Đặt phòng xong thì mọi người đều đi lên phòng.
“Oa! Xinh đẹp quá!”
Toàn bộ quá trình Hoàng Y Y đều sợ hãi thán phục và cực kỳ hưng phấn.
Diệp Mặc vào phòng sắp xếp một chút, chủ yếu là cho bọn nhỏ uống sữa.
Khoảng hai rưỡi chiều, Cha Diệp gõ cửa.
Một đoàn người đi đến nhà của cậu hai.
“Mọi người đến rồi!”
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy cậu hai hiện lên vẻ mặt vui cười nhiệt tình, trên mặt còn tràn đầy hồng hào.
“Y Y cũng đến à!”
Cậu hai nhìn thoáng qua em trai và em dâu mình, rồi ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Y Y, rồi vui vẻ hô lên một tiếng, sau đó ánh mắt ông lại nhìn thấy gia đình của chị gái mình, thì sắc mặt hơi cứng lại.
Lần trước gia đình này đã khiến cho ông bị chấn động không nhẹ, rõ ràng trước kia nghèo như vậy, nhưng sau vài năm không liên hệ thì lại chuyển vận, bây giờ còn sống tốt hơn gia đình ông.
Sự kiện này đã để cho ông cảm thấy khó chịu rất lâu, lại còn cảm thấy rất xấu hổ nữa, cảm giác như không có mặt mũi để gặp lại chị gái mình.
“Chị! Anh rể!”
Sắc mặt cậu hai biến ảo một chút, rồi lại lộ ra vẻ tươi cười, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
“Tiểu Mặc!”
Khi ông nhìn về phía người thanh niên này thì ánh mắt hơi đọng lại.
Đến bây giờ ông vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao đứa cháu ngoại này lại có bản lĩnh như vậy, một ngày có thể kiếm được hơn 10 triệu, đến bây giờ ông nghĩ lại vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
“Mọi người vào nhà thôi!”
Cậu hai cảm khái một phen, rồi mở rộng cửa đón mọi người vào.
Trong nhà rất rộng rãi, chắc phải đến 200 300 mét vuông, người bên trong cũng không ít, nên hơi ồn ào, còn có thể nhìn thấy bánh kéo, đồ vật hôn lễ, và trang trí đính hôn ở khắp nơi trong nhà.
“Mọi người đến rồi à!”
Mợ hai đi từ trong phòng ra.
Khi nhìn thấy nhà cậu ba thì mợ hai cười nhiệt tình, đến khi nhìn thấy nhà Diệp Mặc thì sắc mặt mợ hai lại cừng đờ, có chút mất tự nhiên.
Nhưng một giây sau, mợ hai đã khôi phục bình thường.
Lần trước, đúng là nội tâm bà cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy mình khổ cực nhiều năm như vậy mà còn không tốt bằng nhà người chị nghèo này, tâm lý không thăng bằng, nhưng bây giờ, con trai mình kiếm được một cô vợ tốt, lại leo lên một nhà thông gia giàu có, khiến cho bà cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Gia đình này nghèo lâu như vậy, bây giờ giàu lên thì cũng chẳng giữ được của đâu, chỉ là phong quang nhất thời mà thôi.
Mà nhà mình thì leo lên một thông gia tốt, sau này sẽ chỉ có tốt hơn, sẽ tốt hơn nhiều so với gia đình này.
Mợ hai vừa nghĩ đến gia đình thông gia thì cười toe toét, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Cũng nhờ mình dạy dỗ con trai tốt, nên nó mới được tiểu thư giàu có yêu thích, nhà thông gia cũng rất hài lòng, nào giống như gia đình này, rõ ràng nói là muốn kết hơn, nhưng qua một thời gian ngắn lại bảo không kết hơn, xong bỗng nhiên lại xuất hiện hai đứa bé, chẳng hiểu họ đang làm gì nữa.
Quả thực là lung ta lung tung, vớ va vớ vẩn!
Loại người này thì làm sao mà sánh được với Triết Hạo nhà mình chứ!
Mợ hai nghĩ như vậy, trong nội tâm lại cười xùy một tiếng, lại càng đắc ý hơn vài phần.
“Mọi người đều đến à! Triết Hạo, ra đây, dẫn Hân Vũ ra gặp các chú và các bác đi con.” Mợ hai quay người, hô một tiếng về phía phòng trong.
Khi bà quay người lại, thì vênh mặt lên, trên mặt đã có vài phần khoe khoang.
“Mẹ, con ra ngay đây!”
Trong phòng đó xuất hiện một tiếng hô, sau đó một thanh niên có thân hình cao lớn dẫn một cô gái đi ra, đi về phía phòng khách.