“Ông chủ Triệu, nào nào nào!”
Lý Văn Dũng đi đến gần Triệu Nhân Bân, rồi đưa ly rượu được rót một nửa qua, nhiệt tình nói.
“Ông chủ Lý, ly rượu này tôi uống, nhưng lát nữa tôi có chuyện muốn nhờ ông.” Triệu Nhân Bân ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, khi nhìn thấy mấy người ngồi ở trong góc hẻo lánh thì lại cười.
Sau đó Triệu Nhân Bân vui vẻ tiếp nhận ly rượu, rồi cười tủm tỉm nói.
“Ồ? Chuyện gì thế? Ông chủ Triệu cứ nói đi!” Lý Văn Dũng kinh ngạc nói.
“Uống trước đi!”
Triệu Nhân Bân giơ ly rượu lên, cụng một cái, rồi ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
“Được!”
Lý Văn Dũng cũng uống rất sảng khoái, rồi lại nhìn ông chủ Triệu ở trước mặt với ánh mắt nghi ngờ.
“Hôm nay, tôi đến phòng của ông để cướp người, ông sẽ không từ chối chứ!”
Triệu Nhân Bân đặt ly rượu xuống, cười nói.
“Cướp người?” Lý Văn Dũng hơi giật mình, cảm thấy hơi mờ mịt.
Hôm nay cũng không phải bữa tiệc trên phương diện làm ăn, tất cả mọi người trong phòng đều là họ hàng thân thích mà thôi, cũng không có nhân vật lợi hại nào, tại sao ông chủ Triệu lại tự mình đến đây cướp người?
Nhìn dáng vẻ này của ông chủ Triệu, thì người ông ta muốn cướp tuyệt đối không tầm thường, bằng không thì ông ta đã không tự mình qua đây, lại còn nhiệt tình như vậy nữa.
Thế nhưng mà, chuyện này lạ thật đấy!
Lý Văn Dũng xoay người đảo mắt qua người trong phòng, thỉnh thoảng lại lắc đầu, trong đám thân thích của mình thì căn bản không có người lợi hại nào, cũng không có khả năng có quan hệ gì với ông chủ Triệu, còn đám họ hàng thân thích của thông gia thì càng không cần phải nói.
“Có phải ông nhầm rồi hay không?” Lý Văn Dũng quay người lại, buồn bực nói.
Tất cả người ở trong phòng đều hơi nghi ngờ và khó hiểu, họ đều cảm thấy ông chủ Triệu này đi nhầm phòng rồi.
“Ông chủ Triệu!”
Cậu hai cầm ly rượu và chai rượu đứng lên, chuẩn bị nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này để uống một ly rượu với ông chủ Triệu.
“Đây là thông gia của tôi, ông chủ Hoàng, ông ấy kinh doanh trang phục và ăn uống.”
Lý Văn Dũng thuận thế giới thiệu thông gia của mình.
Triệu Nhân Bân nhìn qua, lễ phép mỉm cười, nhưng cũng không để ý lắm, mà lại nhìn về phía Lý Văn Dũng, cười nói: “Tôi không nhầm đâu, người tôi muốn cướp ở ngay trong này, xem ra ông chủ Lý hoàn toàn không biết rồi!”
“Biết. . . cái gì?”
Lý Văn Dũng hơi giật mình, mờ mịt nói.
Mà cậu hai thì cầm ly rượu đứng ở bên cạnh, rất là xấu hổ.
Hình như ông chủ Triệu này không thèm để ý đến mình chút nào.
“Trong phòng của ông có quý nhân đấy! Thế mà ông lại không biết chút nào!” Triệu Nhân Bân cười tủm tỉm nói, trên mặt đầy ý vị sâu xa.
“Quý nhân?”
Tâm thần Lý Văn Dũng hơi chấn động, cũng có chút hoảng sợ.
Người được ông chủ Triệu gọi là quý nhân, thì phải là người ở tầng thứ nào đây?
Sau đó, Lý Văn Dũng lại càng nghi ngờ hơn, làm sao mà trong phòng này có một nhân vật như vậy được chứ?
Điều này, tuyệt đối không thể nào!
Lý Văn Dũng quay người, dùng ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía, càng nhìn càng mờ mịt.
“Ông chủ Lý, vậy thì tự tôi đi cướp người nhé!”
Triệu Nhân Bân vỗ vai Lý Văn Dũng một cái, rồi mỉm cười cất bước đi vào trong.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung lên người Triệu Nhân Bân.
Bọn họ cực kỳ tò mò, đến cùng thì quý nhân trong miệng ông chủ Triệu là ai?
Người được ông chủ Triệu gọi là quý nhân, lại còn tự mình đến phòng tiệc của người khác cướp người, thì phải là nhân vật lợi hại và hiển hách thế nào chứ?
Mợ hai cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Nhân Bân.
Rất nhanh, miệng mợ hai ngập ngùng, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Tại sao ông chủ Triệu lại đi về phía bên trái, nơi đó là họ hàng thân thích nhà mình mà, nhưng mà tại sao trong đám họ hàng thân thích nhà mình lại có quý nhân cho được?
Chắc là ông chủ Triệu này nhầm lẫn thật rồi!
Ánh mắt của mợ hai theo sát bước đi của ông chủ Triệu, cho đến khi ông chủ Triệu dừng lại, thì toàn thân mợ hai chấn động như bị sét đánh.
“Chuyện này. . .”
Miệng mợ hai run lên, kêu lên thất thanh, trong đôi mắt trợn trừng trừng đã tràn đầy vẻ sợ hãi và không thể tin nổi.
Thế mà ông chủ Triệu lại dừng lại trước mặt nhà chị chồng mình.
Lại thấy sắc mặt của ông chủ Triệu đã trở nên cực kỳ nhiệt tình, hiển nhiên, người quý nhân mà ông ta muốn tìm là người nhà này.
Nhưng mà điều này. . .làm sao có thể chứ!
Quá hoang đường!
Chỉ bằng nhà bọn họ thì là quý nhân gì chứ!
Chỉ là một đám người ở huyện thành nhỏ, nghèo nhiều năm rồi vừa kiếm được chút tiền, cùng lắm thì coi như là nhà giàu mới nổi, nhưng chút tiền của họ mình còn chướng mắt, tại sao người nhiều tiền như ông chủ Triệu lại có thể vừa ý bọn họ chứ?
Thậm chí, còn gọi nhà bọn họ là quý nhân nữa!
Nhất định là nhầm lẫn!
Giờ phút này, những người còn lại ở trong phòng đều ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy quá khó tin.
Cậu hai vẫn cầm ly rượu đứng ở cửa ra vào như cũ, ánh mắt thì ngây ra nhìn một màn ở góc hẻo lánh kia.
Miệng Hoàng Triết Hạo há hốc, trên mặt thì ngơ ngác và vô cùng hoảng hốt.
Kể cả nhà cậu ba ở bên cũng cũng ngẩn ngơ và tràn đầy mờ mịt.
Mà Lý Văn Dũng cũng cầm ly rượu không ngẩn người tại chỗ, làm sao cũng không dám tin vào hai mắt của mình.