“Chính Hoa, đi đi, đi qua phòng tôi đi! Ông xem, tôi đã đích thân qua đây rồi, ông cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ!” Triệu Nhân Bân nhìn về phía Cha Diệp, nhiệt tình cười nói.
“Chuyện này. . .không hay lắm!” Cha Diệp hiện lên vẻ khó xử.
Vừa rồi người bạn cũ này biết ông đến Thiên Hải, liền nói muốn mời ông ăn cơm, nhưng ông đã ngồi ở trong phòng rồi, nên từ chối khéo, nào ngờ vị này lại đích thân đến đây, lại còn nói muốn cướp người nữa.
“Có gì mà không hay chứ, ông chủ Lý cũng đã đồng ý rồi mà!”
Triệu Nhân Bân cười to một tiếng, rồi vươn tay ra muốn kéo Cha Diệp đi.
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía này.
Từng gương mặt đều hoảng hốt như nhau.
Xem ra ông chủ Triệu đến tìm nhà này, không có nhầm lẫn gì cả!
“Nhà này có lai lịch gì?”
Những người không rõ ràng lai lịch của gia đình này, đều khe khe nói nhỏ, vô cùng tò mò.
Cả nhà cậu hai thì càng ngày càng nghệt ra.
Nhất là mợ hai, hai mắt trợn trừng trừng, đầu óc thì trống rỗng.
Mợ hai nghĩ mãi mà không rõ, tại sao gia đình này lại có tình cảm sâu như vậy với một nhân vật hiển hách như ông chủ Triệu, khiến cho ông chủ Triệu gọi là quý nhân, lại còn đích thân đến mời, nhìn sắc mặt của ông chủ Triệu thì phải nói là vô cùng nhiệt tình.
Điều này, làm sao có thể chứ!
Lý Văn Dũng ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ông nhướng mày lên, trong lòng thì cực kỳ khó hiểu.
Chẳng phải nhà thông gia đã nói, gia đình này chỉ là họ hàng nghèo đến từ một huyện thành nhỏ thôi sao!
Tại sao lại có thể trèo lên quan hệ với ông chủ Triệu vậy?
Còn câu quý nhân kia thì lại càng hoang đường!
Lý Văn Dũng cưỡng chế mối nghi ngờ ở trong lòng, đặt ly rượu xuống rồi đi qua.
“Ông chủ Triệu, vị này là. . .?”
Lý Văn Dũng quyết tâm hỏi cho ra nhẽ.
“Đây là anh em của tôi, Diệp Chính Hoa!” Triệu Nhân Bân quay người, cười nói.
Sắc mặt Lý Văn Dũng lập tức cứng đờ, hai mắt không khỏi mở to, tràn đầy chấn động và hoảng sợ.
Họ hàng thân thích nghèo mà thông gia nói, lại là anh em của ông chủ Triệu?
Mọi người ở bốn phía nghe thấy câu này cũng cực kỳ chấn động.
Khi nhìn qua phía này thì ánh mắt đã trở nên nóng bỏng hơn.
Chỉ riêng cái thân phận anh em của ông chủ Triệu thôi cũng đã không tầm thường rồi.
“Anh…anh em?”
Lý Văn Dũng run lên, lẩm bẩm một câu, tâm thần vẫn hơi mờ mịt.
“Đúng thế! Chúng tôi đã là anh em tốt hơn 20 năm rồi!” Triệu Nhân Bân vỗ vai Cha Diệp, nhiệt tình cười.
Hơn 20 năm trước?
Tâm thần Lý Văn Dũng lại càng chấn động hơn.
Mối quan hệ này cũng không tầm thường rồi!
“Thi ra là anh em của ông chủ Triệu! Vừa rồi tôi không biết nên hơi chậm trễ! Mong ông thông cảm nhiều hơn!”
Lý Văn Dũng lấy lại tinh thần, rồi quay sang cười áy náy với Cha Diệp.
Lý Văn Dũng thật sự coi đây là một gia đình bình thường ở huyện nhỏ, nên cũng không quan tâm, nào ngờ người này lại có một tầng thân phận không tầm thường như vậy.
“Nếu đã vậy, thì ông chủ Triệu dẫn người đi thôi!”
Sau đó, Lý Văn Dũng nhìn về phía Triệu Nhân Bân, cười nói.
“Chính Hoa, ông xem đi, ông chủ Lý đã nói như vậy rồi mà ông vẫn không đồng ý à! Triệu Nhân Bân lại vươn tay ra kéo cánh tay của Cha Diệp, rồi kéo Cha Diệp đi ra ngoài: “Thúy Anh, Tiểu Mặc, hai người cũng qua đó đi!”
Triệu Nhân Bân lại nhìn về phía Mẹ Diệp và Diệp Mặc, mời rất nhiệt tình.
Nhất là khi nhìn đến Diệp Mặc, thì tiếng cười lại cao hơn vài phần.
“Bên phòng của ông có những ai? Nếu như nhiều người thì tôi không qua đâu! Một mình Chính Hoa qua là được rồi!” Mẹ Diệp mỉm cười nói.
“Điều này. . .cũng được! Bên chỗ tôi đúng là hơi nhiều người, vậy thì hôm nay tôi mượn Chính Hoa nhé, hôm khác tôi mời nhà bà một bữa sau nhé.” Triệu Nhân Bân do dự một chút rồi nói.
“Được!” Mẹ Diệp gật đầu, rồi lại nhìn về phía Cha Diệp nói: “Ông đi qua một chút đi! Người ta đã khách khí như vậy rồi!”
“Được được được!” Cha Diệp đành phải đứng dậy.
“Ấy! Thế có phải là tốt không! Đi đi đi!”
Triệu Nhân Bân lôi kéo Cha Diệp đi ra cửa, vừa đi vừa nhiệt tình nói: “Bên phòng tôi có rất nhiều người, lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho ông vài người lợi hại!”
“Được rồi!” Cha Diệp mỉm cười, cũng bắt đầu vui vẻ lên.
Mợ hai ngồi tại chỗ nhìn một màn này, sắc mặt trở nên vô cùng hoảng hốt.
Ban đầu bà còn rất đắc ý, cảm thấy mình trèo lên nhà Ông chủ Lý thì sau này nhà mình có thể phong quang, có thể đè nhà chị chồng xuống rồi, nhưng mà nào ngờ, nhà này lại có quan hệ sâu sắc vơi ông chủ Triệu này như vậy.
Lập tức khiến cho nhà mình bị ảm đảm phai mờ.
Mợ hai cắn chặt răng, trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu.
“Anh rể. . .”
Cậu hai vẫn đứng ở cửa, ngẩn người nhìn anh rể của mình đi đến.
Người anh rể này ở trong ấn tượng của ông vẫn luôn không có bản lãnh gì, thậm chí ông còn cảm thấy vị anh rể này sống quá uất ức sống hơn nửa đời người mà chẳng làm ra được thành tựu gì cả.
Nhưng mà không ngờ, anh rể còn có mối quan hệ như vậy, còn có thời khắc phong quang như này.
Cậu hai nhìn anh rể của mình sóng vai với ông chủ Triệu, lại còn xưng anh gọi em, cười nói vui vẻ, thì nội tâm lại càng hoảng hốt.
Cậu hai cảm thấy, mình đã không nhận ra người anh rể này nữa rồi!