“Ông chủ Lý, tôi mang người đi nhé!”
Khi ra đến cửa, Triệu Nhân Bân quay người nhìn về phía Lý Văn Dũng rồi cười nói.
“Được được được!” Lý Văn Dũng nói luôn miệng.
Ánh mắt của Triệu Nhân Bân quét về phía góc phòng, sau đó tiến lên mấy bước về phía Lý Văn Dũng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ Lý, quý nhân mà tôi nói vẫn còn ở trong phòng này đấy, lát nữa ông đừng chậm trễ người ta nhé!”
Lý Văn Dũng nghe thấy thế thì giật mình, mặt mũi tràn đầy mờ mịt.
Không phải ông chủ Triệu đã mang người đi rồi sao!
“Chính Hoa đúng là anh em của tôi, nhưng mà quý nhân, thì lại là một người khác. . .Chính là con trai của Chính Hoa!” Triệu Nhân Bân mỉm cười, giảm thấp âm thanh nói.
“Cái gì?”
Tâm thần Lý Văn Dũng chấn động kịch liệt, bật thốt lên một câu.
Cái gọi là quý nhân, lại chính là chỉ người trẻ tuổi chỉ mới hơn 20?
Triệu Nhân Bân nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lý Văn Dũng thì cũng không kỳ lạ, mà chỉ mỉm cười, tiếp tục nói: “Ông chủ Lý, ông đừng có mắt như mù giống như tôi lúc trước! Người trẻ tuổi này lợi hại hơn ông và tôi không biết bao nhiêu lần đâu, tài sản của hai chúng ta cộng lại chỉ sợ vẫn không bằng một phần năm của người ta đâu, thậm chí còn ít hơn ý!”
“Người trẻ tuổi này cực kỳ lợi hại đấy! Cậu ta hết sức nổi tiếng ở thành phố H, đến cả phó hội trưởng thương hội bên đó cũng phải khách khí với cậu ta, vị ở Võng Dật kia cũng là bạn của cậu ta đấy!”
Lý Văn Dũng nghe xong thì ánh mắt trừng to hơn, tâm thần thì đã rung động đến cực điểm.
Người trẻ tuổi này lại lợi hại như thế sao?
Nếu như lời này không phải từ miệng ông chủ Triệu nói ra, thỉ tuyệt đối Lý Văn Dũng sẽ không tin, dù sao chuyện này cũng quá khó tin!
Sau khi lấy lại tinh thần, thì Lý Văn Dũng liền hơi kích động.
Không ngờ nhà thông gia lại có một thân thích ghê gớm như vậy, đây chính là một chuyện vui rất lớn!
“Ông chủ Lý, ông cũng đừng gióng trống khua chiêng, người trẻ tuổi này rất khiêm tốn, ông hiểu chưa?”
Triệu Nhân Bân vỗ vỗ vai Lý Văn Dũng, rồi nói với ý vị sâu xa: “Thế nhé, tôi đi đây!”
Triệu Nhân Bân nói xong thì mỉm cười, quay người đi.
“Chính Hoa, chúng ta đi qua bên đó thôi!”
Đi được vài bước, thì trên mặt Triệu Nhân Bân lại xuất hiện nụ cười hết sức nhiệt tình, sau đó lôi kéo Cha Diệp vừa cười nói vừa đi ra ngoài.
......
Trên bàn cơm, mợ hai uống một hớp rượu cho tỉnh tảo lại.
Cuối cùng, sắc của bà cũng khôi phục bình thường.
Suy nghĩ kỹ một chút, thì anh em làm sao thân bằng thông gia được, cho nên nhà mình vẫn đỡ hơn một chút.
Mợ hai đặt ly rượu xuống, khóe miệng nhếch lên, lại lộ ra nụ cười.
Nhưng một giây say, khi mợ hai vừa nâng mắt nhìn về phía bên đó, thì ý cười trên mặt của bà đã đọng lại.
Hai con mắt của mợ hai lại mở to một lần nuw3ax, tràn đầy chấn động, kinh ngạc và không thể tin.
Thông gia của bà đang chạy chậm qua đó, cuống quít vội vàng đi đến trước mặt gia đình kia, trên mặt ông thông gia còn nở nụ cười rực rỡ và khách khí nữa, thậm chí thần sắc còn hơn cung kính, bà chưa bao giờ nhìn thấy ông thông gia như vậy.
Điều này, cần thiết phải thế hay không?
Mợ hai nghĩ mãi vẫn không rõ.
Người nhà này chỉ có chút quan hệ với ông chủ Triệu thôi mà, cũng có gì đâu chứ!
Với thân phận của ông thông gia thì căn bản không cần khách khí như vậy, thậm chí còn nịnh bợ nữa.
Không chỉ mợ hai, mà tất cả những người còn lại trong phòng ăn cũng đều không hiểu nổi.
Chính chủ đã đi rồi, chỉ còn lại vợ và con trai, tại sao Ông chủ Lý phải khách khí với họ như vậy chứ?
Lý Văn Dũng khách khí mời hơi ly rượu xong mới quay người về chỗ ngồi.
“Văn Dũng, vừa rồi ông. . .?”
Khi Lý Văn Dũng trở về chỗ ngồi, vợ ông ta lại gần rồi hỏi với vẻ nghi ngờ.
Bà ta cũng không hiểu gì cả.
Lý Văn Dũng liền quay sang nói nhỏ với bà vài câu.
“Cái gì?”
Vợ Lý Văn Dũng nghe xong thì giật mình, hai mắt trợn trừng, kêu lên thất thanh.
Bà ta ngôi ngây người tại chỗ nửa ngày thì tâm tình mới bình phục, sau đó lại hơi kích động, lẩm bẩm: “Vậy…vậy tôi cũng phải qua đó mời một ly rượu! Chúng ta không thể chậm trễ người ta được!”
Bà ta nói xong thì đứng lên, vội vàng đi qua.
Khi đến gần, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Cả nhà cậu hai nhìn thấy cảnh này thì đều trợn tròn mắt.
Hoàng Triết Hạo cũng hơi mờ mịt.
Nhân vật chính hôm nay không phải nhà mình sao, mình mới là người sắp thành chú rể mà, tại sao bây giờ nhìn thế nào cũng thành nhà anh họ mới là nhân vật chính của tối hôm nay vậy?
“Cha, mẹ, hai người đang. . .?”
Lý Hân Vũ nhìn thấy thế thì cũng cau mày, đứng dậy đi qua, nói với vẻ hơi bất mãn.
Bữa tiệc hôm nay là để chúng mừng hai người họ đính hôn, nên rõ ràng Triết Hạo và mình mới là nhân vật chính, bây giờ bầu không khí trong bữa tiệc lại rất xấu hổ, nhìn sắc mặt của cả nhà Triết Hạo đều có chút mất tự nhiên.