Quan Tuyết vừa ăn sáng vừa cầm điện thoại di động xem tin tức, sau đó lại lướt Weibo và Tik Tok.
“Đi làm thôi!”
Cơm nước xong xuôi, Quan Tuyết mặc thêm một chiếc áo khoác bằng lông, cầm túi xách, rồi đổi một đôi giày cao gót 7cm, sau đó mới ra cửa.
Nàng vẫn liếc nhìn về phía căn phòng trống rỗng một chút như mọi khi, thì thào một câu rồi mới đóng cửa lại.
Quan Tuyết lái xe đi đến Song Tử Tháp.
Sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Phỏng cảnh đúng là không tệ!”
Sau khi vào văn phòng, nàng cởi áo khoác ra, để lộ ra dáng người uyển chuyển và khiêu gợi ở bên trong.
Quan Tuyết đi về phía bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh của nửa thành phố ở bên ngoài.
“Pha ly cà phê thôi!”
Nàng đi về phía chiếc máy pha cà phê mới mua, rồi pha cho mình một ly.
Uống xong ly cà phê thì nàng bắt đầu làm việc.
Khoảng chín giờ rưỡi, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào, sau đó có người gõ cửa.
“Vào đi!”
Quan Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ hô lên một tiếng.
Cửa mở ra, một âm thanh ê a vang lên, Quan Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc kia.
“Chủ tịch Diệp?”
Quan Tuyết hơi giật mình, nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sau đó, nàng liền chú ý đến chiếc xe đẩy ở trước mặt Diệp Mặc.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức sáng rực.
Lần trước nàng đi qua chỗ Chủ tịch Diệp thì không gặp được bọn nhỏ, khiến cho nàng cảm thấy rất tiếc nuối, cuối cùng thì hôm nay cũng có thể lại ôm hai thiên sứ nhỏ này một cái rồi.
“Cô trông bọn nhỏ hộ tôi một chút, tôi đi thăm quan chỗ này một lát!”
Diệp Mặc cười nói.
Vị phó tổng giám đốc Quan này rất biết trông trẻ con, cho nên hắn chuẩn bị để cho cô ấy chăm sóc hai đứa bé một lát.
Hôm qua, hắn từ Thiên Hải trở về, cha mẹ cũng không ở lại bên này, họ nói là phải quay về chiếu cố hai ông bà cụ.
“Được!”
Quan Tuyết vội vàng lên tiếng.
Diệp Mặc đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh qua, rồi quay người đi ra ngoài.
“Thật là, siêu đáng yêu!”
Quan Tuyết đứng dậy, tiến lại gần xe đẩy, cúi người đánh giá hai đứa bé xinh đẹp như thiên sứ nhỏ ở bên trong, rồi không nhịn được mà bật cười.
Hai đứa bé cũng không khóc không náo, ngược lại còn trừng to hai đôi mắt đen nhánh để nhìn nàng đầy tò mò, nhìn trông cực kỳ đáng yêu.
Quan Tuyết vừa nhìn thấy đã cảm giác như nội tâm mình sắp tan chảy.
“Để dì ôm một lát nào!”
Quan Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, rồi vươn tay ra, lần lượt ôm hai đứa bé lên.
“Chị Quan!”
Tiểu Hồng hấp ta hấp tấp đẩy cửa chạy vào.
Trên mặt Tiểu Hồng tràn đầy hưng phấn, đang định nói cho chị Quan biết tin tức Chủ tịch Diệp đã đến.
Nhưng vừa vào cửa, thì Tiểu Hồng đã trợn tròn mắt.
Trong văn phòng, chị Quan đang ngồi ôm hai đứa bé, vừa dỗ dành vừa nở nụ cười ôn nhu, toàn thân đều tỏa ra hào quang của người mẹ.
Tiểu Hồng còn tưởng mình nhìn nhầm, nên dụi dụi con mắt.
“Chị Quan, thế mà chị còn nói là mình không thích trẻ con à!”
Tiểu Hồng nhếch miệng căm giận nói.
Lần trước mình đã thấy chị Quan ôm hai đứa bé này, cũng hiện ra dáng vẻ tình thương của mẹ này, đây đã là lần thứ hai rồi.
Thế mà chị Quan còn nói rằng mình không thích trẻ con, đúng là gạt người!
“Chị không thích thật mà! Nhưng mà hai đứa bé này thì khác. . .”
Quan Tuyết nhấc mắt nhìn qua rồi cười nói.
“Ừ-----!”
Tiểu Hồng nghe thấy thế thì lập tức cười ranh mãnh.
Không phải sao!
Đây chính là con của Chủ tịch Diệp mà!
Quan hệ của chị Quan và Chủ tịch Diệp vẫn không minh bạch và không tầm thường, tất nhiên yêu ai thì yêu cả đường đi, cho nên cũng sẽ yêu thích hai đứa bé này.
“Em ừ cái gì?”
Quan Tuyết lườm một cái rồi trách mắng.
Quan Tuyết biết, Tiểu Hồng lại hiểu lầm rồi.
Từ khi nàng lên làm phó tổng giám đốc, thì người trong công ty đều cảm thấy nàng và Chủ tịch Diệp có một chân, nàng nhờ vào ngủ mới được lên chức, thậm chí có người còn đồn rằng hai đứa bé này là con của nàng và Chủ tịch Diệp.
Nàng đã nghe rất nhiều lời đồn như vậy.
“Không có gì!”
Tiểu Hồng lập tức mỉm cười.
“Thật là đáng yêu!”
Tiểu Hồng đóng cửa lại, cười đùa tí tửng tiến lại gần, rồi quan sát hai đứa bé này.
Tiểu Hồng cũng biết hai đứa bé này, cô đã nhìn thấy rất nhiều tranh ảnh của chúng trên Tik Tok của Chủ tịch Diệp.
“Chị Quan, hai đứa bé đáng yêu này không phải là do chị sinh thật à?”
Tiểu Hồng trêu chọc hai bàn tay nhỏ của hai đứa bé một chút rồi hỏi.
Tuy rằng Chủ tịch Diệp rất đẹp trai, nhưng nếu như muốn sinh ra đôi Long Phượng thai đáng yêu như vậy thì mẹ chúng cũng phải rất xinh đẹp! Ít nhất cũng phải là mỹ nhân cấp bậc như chị Quan mới có thể sinh ra được.
“Chị đã nói nhiều lần rồi mà!”
Quan Tuyết tức giận nói.
“Vậy…rốt cuộc mẹ của bọn nhỏ là ai? Quan hệ của chị và Chủ tịch Diệp tốt như vậy mà cũng không biết chút nào sao?” Tiểu Hồng hiện lên vẻ mặt hóng hớt.
“Không biết!” Quan Tuyết lắc đầu.
“Chị chưa bao giờ hỏi à?” Tiểu Hồng kinh ngạc nói.
“Chị cũng không quan tâm, mẹ của bọn nhỏ là ai cũng không quan hệ gì với chị!” Quan Tuyết cười nói.
Dĩ nhiên nàng cũng đã nghĩ về vấn đề này, nhưng nàng cũng không để ý lắm, cũng lười tìm hiểu nghiên cứu.