Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Tô Trạch Phong: Cậu Biết Chơi Tennis Ko?

Chương 407: Tô Trạch Phong: Cậu biết chơi tennis ko? Chương 407: Tô Trạch Phong: Cậu biết chơi tennis ko?

“Được rồi!” Tiểu Hồng bĩu môi, bất đắc dĩ nói.

“Em có chuyện gì sao?” Quan Tuyết nhìn Tiểu Hồng rồi hỏi.

“Không có! Em chi đến nói cho chị biết là Chủ tịch Diệp đến rồi thôi!” Tiểu Hồng lắc đầu nói.

“Mau quay lại làm việc đi, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, lần sau nhớ phải gõ cửa đấy!” Sắc mặt Quan Tuyết nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.

“Biết rồi! Biết rồi!”

Tiểu Hồng lẩm bẩm một câu, rồi đi ra ngoài.

Quan Tuyết ngồi bên cửa sổ, cúi đầu nhìn hai đứa bé ở trong ngực, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Trước kia nàng cảm thấy, mình thật sự không thích trẻ con, nhưng từ khi gặp hai đứa bé này thì dần dần nàng đã thay đổi cái nhìn, nàng cảm thấy sinh ra đứa bé đáng yêu như này cũng là một chuyện rất tốt.

Hai đứa bé này cũng giống như cha của chúng vậy, đều đẹp đến mức khó tin!

“Dì là Quan Tuyết, sau này phải gọi dì là dì Quan, hai đứa nhớ kỹ nha!”

Quan Tuyết vừa ôm vừa hôn một chút rồi cười nói.

Hai đứa bé đang ê a học nói, cũng đã học được ra dáng, khiến cho nàng cực kỳ vui vẻ, cười không ngậm được miệng.

“Dì không có sữa đâu!”

Khi nhìn thấy hai đứa bé cứ lay lay ngực của mình, thì gò má của nàng hơi đỏ lên, cười nói.

Quan Tuyết cúi đầu nhìn bộ ngực phình lên của mình, rồi lại nhìn hai đứa bé, nghĩ đến cảnh tượng sau này mình cho con bú, thì lại cười ngượng ngùng, mọi người đều nói là to thì sẽ không thiếu sữa, vậy thì nhất định con của nàng sẽ không bao giờ lo không có sữa uống.

Quan Tuyết cứ ôm hai đứa bé như vậy, thỉnh thoảng lại trêu đùa rồi dỗ dành chúng, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách, vô cùng vui vẻ.

……

“Văn phòng mới thế nào?”

Trong văn phòng tổng giám đốc, Diệp Mặc xem xong văn kiện thì khép lại, sau đó nhìn về phía Tề Diệu Huy ở trước mặt hỏi.

“Rất tốt! Phong cảnh vô cùng xinh đẹp!”

Tề Diệu Huy cười nói.

Đúng thật là chỗ này rất tốt chứ không phải ông ta nịnh nọt, độ cao hơn 300 mét, văn phòng lại cực kỳ hào hoa, còn vừa mới xây xong, nên tất cả thiết bị và công trình đều là loại mới nhất, vậy có thể không tốt sao!

Đế cả thang máy cũng nhiều hơn và nhanh hơn chỗ cũ nhiều.

Trước đó, phó tổng giám đốc Quan trở về nói rằng, hai tòa Song Tử Tháp này đều là sản nghiệp của Chủ tịch Diệp, thì quả thực Tề Diệu Huy đã chấn động một phen.

Thực lực của Chủ tịch Diệp đúng là sâu không lường được!

“Vậy thì tốt rồi! Vài ngày nữa, mấy tầng dưới cũng sẽ có người chuyển vào, là người của tập đoàn Thiên Hành, tôi đã bảo bọn họ chuyển hết đến đây, sau này cũng tiện quản lý.” Diệp Mặc cười nói.

“Thế cũng tốt!” Tề Diệu Huy gật đầu.

“Tôi ra ngoài đi loanh quanh đây!” Diệp Mặc đứng lên nói.

Tề Diệu Huy vội vàng đi theo, bồi tiếp Diệp Mặc đi thị sát và lòng vòng mấy tầng.

Cuối cùng, Diệp Mặc quay lại văn phòng của Quan Tuyết.

“Phải đi rồi à?”

Quan Tuyết hơi giật mình, mắt nhìn hai đứa bé ở trong ngực, bỗng nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

“Phải về rồi!”

Diệp Mặc cười, đi qua nhận lấy đứa bé ở trong ngực Quan Tuyết.

“Xem ra, cô rất yêu thích trẻ con nhỉ!”

Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ không nỡ của Quan Tuyết, thì lại cười nói.

“A. . . Đúng thế!”

Quan Tuyết hơi giật mình, nói với vẻ hơi lúng túng.

“Nếu như thích như vậy, thì sao không sinh một đứa đi?” Diệp Mặc kinh ngạc nói.

Hắn nghe nói rằng, phó tổng giám đốc Quan này đã hơn 30, theo lý thuyết, nếu như thích trẻ con, thì cũng nên sinh cho mình một đứa.

Quan Tuyết nghe thấy thế thì há hốc mồm sững sờ tại chỗ.

“Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi. . . Tôi đi đây!”

Diệp Mặc thấy Quan Tuyết không trả lời, thì mỉm cười, rồi đặt hai đứa bé vào trong xe đẩy, sau đó đi ra ngoài.

“Mắc. . .Mắc mớ gì đến anh! Anh còn quản cả việc tôi có sinh con hay không à!”

Sau khi Diệp Mặc đi xa, thì Quan Tuyết mới khẽ cắn bờ môi đỏ, tức giận nói, đôi bàn tay trắng như phấn đã siết chặt lại.

Cậu em trai này, quả nhiên vẫn là một tên khốn!

“Hừ! Em trai thối!”

Quan Tuyết nhíu mũi ngọc tinh xảo một cái, tức giận hừ một tiếng, rồi mới đứng dậy trở về chỗ ngồi, tiếp tục công việc.

Diệp Mặc lái xe đi ra ngoài, hắn cũng không quay lại phòng làm việc, mà đi về một hướng khác, trực tiếp đi đến biệt thự nhà họ Tô.

“Tiểu Mặc, tới rồi à!”

Khi đến cửa, thì Cha Tô cầm ô ra đón: “Nhanh nhanh nhanh, mau đưa bọn nhỏ vào nhà! Trời mưa lạnh lắm!”

“Để mẹ bế cho!”

Vừa vào cửa, thì Mẹ Tô đã đi qua ôm lấy hai đứa bé.

Diệp Mặc đi theo Cha Tô vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn.

“Hai đứa ở Đế Kinh có quen không?”

“Vẫn tốt ạ!”

Diệp Mặc vừa nấu cơm vừa trò chuyện với Cha Tô, nói đến vài chuyện ở Đế Kinh.

Hơn mười một giờ trưa, đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi.

Tô Trạch Phong chạy về ăn chực.

“Bình thường cậu có tập thể dục không? Có biết chơi tennis không?”

Đang ăn cơm, Tô Trạch Phong bỗng nhiên hỏi.

Diệp Mặc đang trò chuyện với Mẹ Tô, lập tức sững sờ, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn sang.

“Em biết một ít! Sao thế?” Diệp Mặc hỏi với vẻ kinh ngạc.

“A! Là do cái tên Chu Lỗi kia . . .”

Tô Trạch Phong do dự một chút, nhưng vẫn nói ra.

Bình Luận (0)
Comment