Khi ba người đang ăn, thì có một thanh niên khoảng 20 tuổi, dáng người khá cao đi vào cửa nhà hàng, anh ta mặc một bộ âu phục phẳng phiu và đắt đỏ, trên cổ tay còn lộ ra một chiếc đồng hồ vàng khá lớn, có vẻ như cố tình lộ ra để khoe khoang.
“Tôi đặt phòng rồi, họ Tống!”
Tống Văn Kiệt nói với nhân viên phục vụ đi ra đón tiếp.
“Tống tiên sinh, mời đi bên này!”
Nhân viên phục vụ kiểm tra một chút, rồi khẽ khom người dẫn Tống Văn Kiệt đi vào bên trong.
Tống Văn Kiệt mỉm cười, có vẻ như rất hưởng thụ loại phục vụ này, khi chưa đi được mấy bước, thì ánh mắt của Tống Văn Kiệt vô tình nhìn thoáng quá, giống như nhìn thấy cái gì đó, nên ánh mắt của Tống Văn Kiệt chốc lát đã đọng lại.
Tống Văn Kiệt còn trừng mắt to mắt để nhìn kỹ lại một lần, giống như không dám tin vào mắt mình.
Không sai!
Chính là tên kia!
Mình tuyệt đối không bao giờ quên gương mặt này!
Chính tên này đã hại nhà mình rất thảm, rõ ràng giàu có như vậy mà lại còn phải giả nghèo giả khổ, làm hại chị gái mà mẹ mình ngày nào cũng hậm hực và than thở, còn hại mình mất việc ở công ty môi giới.
Lúc trước, có hôm mẹ và chị gái đi ra ngoài mua đồ dùng hôn lễ thì gặp tên này, còn nói tên này tìm được một cô gái, chính là Tô Thiên Hậu đang nổi tiếng khắp cả nước kia.
Sau khi trở về, chị gái lại uất ức rất lâu, mỗi ngày đều mặt ủ mày chau.
May mà dạo này nhà mình khá hơn một chút.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ chật vật khi bị đuổi việc của mình, thì Tống Văn Kiệt lại cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm.
Tống Văn Kiệt hít sâu một hơi, rồi sải bước đi qua.
“Ai ui! Cũng ăn cơm ở đây à! Trùng hợp thật đấy!” Khi đến gần, Tống Văn Kiệt hô lên một tiếng.
Sau đó, anh ta lại vươn tay sửa sang lại bộ âu phục, còn cố ý để lộ chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay ra.
Tống Văn Kiệt muốn nói cho người anh rể cũ này của mình biết, mình đã không còn là tên nghèo hèn trước kia nữa rồi.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn một chút, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Đây chẳng phải là . . . Tống Văn Kiệt sao!
Chính là người em trai vô dụng của Tống Giai, lần gần đây nhất gặp mặt là ở công ty môi giới, nhưng đấy cũng là chuyện khá lâu rồi.
Thay đổi nhiều phết nhỉ, bộ âu phục này cũng không rẻ đâu, còn chiếc đồng hồ Rolex này chắc cũng pahri 200 300 nghìn, cậu ta đào đâu ra nhiều tiền thế nhỉ?
Nhà họ Tống cũng không giàu có gì, tiền lễ hỏi của hắn lúc trước cũng bị người em trai này cầm đi.
Đúng là Vân Đào kia làm tài chính nên có chút tiền, nhưng cũng không nhiều tiền đến mức cho em trai của Tống Giai vài trăm nghìn để mua đồ xa xỉ và tiêu xài mà.
“Làm sao? Rất kinh ngạc à! Không tin nổi đúng không!”
Tống Văn Kiệt thấy thế thì vênh mặt đắc ý hơn.
“Đúng là hơi kinh ngạc!”
Diệp Mặc đặt đũa xuống rồi mỉm cười nói.
Hai người Lý Lệ Quyên và bếp trưởng Hoàng đều ngẩng đầu lên quan sát, trong mắt đều hơi nghi ngờ và khó hiểu.
Dáng vẻ đắc ý và khoe khoang này thì chắc là không phải bạn bè của Chủ tịch Diệp rồi.
“Họ Diệp, tôi nói cho anh biết, bây giờ nhà chúng tôi rất tốt đấy! Anh đừng mắt chó coi thường người khác nữa!” Tống Văn Kiệt lại quát lên.
“Chị cậu kết hôn rồi à?”
Diệp Mặc nhìn Tống Văn Kiệt rồi bình tĩnh nói.
“Vẫn chưa!” Tống Văn Kiệt hừ một câu.
“Lần trước tôi thấy cô ấy đi mua tơ lụa để kết hôn rồi cơ mà?” Diệp Mặc kinh ngạc nói.
“Không kết hôn nữa! Vân Đào kia chính là quỷ keo kiệt, mẹ tôi bảo anh ta đưa them ít tiền để mua nhà rộng hơn một chút, nhưng anh ta lại không chịu, cho nên chị tôi đã quăng anh ta luôn rồi.” Tống Văn Kiệt cười xùy một tiếng, nói với vẻ khinh thường.
Vân Đào kia nhìn trông ngăn nắp xinh đẹp, nhưng thật ra lại không có bao nhiêu tiền, lại còn rất keo kiệt, để anh lấy them ít tiền mà cứ như đòi mạng anh ta vậy, loại anh rể như thế thì không cần cũng được!
Bây giờ chị gái lại tìm được một người, tuy rằng tuổi tác hơi cao, nhưng lại có tiền, còn đối xử rất tốt với mình nữa.
Không chỉ mình hài lòng, mà cả nhà đều hài lòng với người anh rể mới này, mẹ thì lại càng vui vẻ hơn, gặp người liền nói rằng mình tìm được một người con rể tốt, ngày nào cũng cười không ngậm được miệng.
Từ khi trong nhà có tiền, thì ngày nào cũng đến đây ăn cơm, không ngờ hôm nay lại gặp được tên này ở đây.
“Quăng rồi?” Diệp Mặc hơi giật mình, gương mặt cũng hiện lên vẻ bất ngờ.
Lần trước gặp bọn họ ở chợ tơ lụa, thì Diệp Mặc tưởng rằng Tống Giai và Vân Đào đã kết hôn rồi, không ngờ lại có biến cố như vậy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì bất ngờ, tuy cô gái Tống Giai này không xấu, nhưng lại có chút hư vinh, lại còn có một cậu em trai vô dụng, và một cặp cha mẹ hám của, nên xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
“Tìm được cái nhiều tiền hơn rồi à?” Diệp Mặc hơi cau mày hỏi.
“Không sai! Anh rể mới không chỉ có tiền, mà còn đối xử với tôi rất tốt, bây giờ tôi đi làm ở chỗ anh ấy, lương mỗi tháng đều được mấy chục nghìn, chị của tôi bây giờ cũng đã ở biệt thự rồi.” Tống Văn Kiệt nói với vẻ khoe khoang.