“Cũng không tệ nhỉ!” Diệp Mặc mỉm cười, thần sắc vẫn bình thản.
Đối với hắn thì chuyện này đã là quá khứ rồi, hắn cũng không quan tâm Tống Giai và gia đình này sống ra sao, bọn họ sống tốt hay không tốt đều chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
“Đâu chỉ không tệ! Người anh rể mới này của tôi tốt hơn anh và Vân Đào kia nhiều lắm!” Tống Văn Kiệt đắc ý nói.
“Vân Kiệt, sao con lại ở ngoài này?”
Đúng lúc này, có mấy người đi vào cửa nhà phòng, đằng trước là một phụ nữ trung niên ăn mặc diêm dúa, trên người đeo đầy châu báu, phía sau là một đàn ông trung niên cao gầy, trên người mặc một bộ âu phục phẳng phiu.
Ở phía sau là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau, nam khoảng tầm 40 tuổi, tuy rằng không lùn nhưng lại hơi béo, trên đầu cũng hơi hói, tướng mạo thì bình thường.
Mà cô gái bên cạnh thì chỉ khoảng 20 tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp và tịnh lệ, trang điểm thì khá diễm lệ, trên người mặc một chiếc váy dài bó sát, hiện ra những đường cong uyển chuyển.
Một tay cô gái kéo tay người đàn ông bên cạnh, một tay xách chiếc túi LV, bước đi với phong thái ưu nhã.
Người vừa lên tiếng chính là phụ nữ trung niên dẫn đầu, bà ta vừa đi vào nhà hàng thì nhìn thấy con trai mình đang đứng ở bàn gần cửa sổ, không biết là đang nói chuyện gì với ai nên thấy hơi kỳ lạ.
“Mẹ!”
Tống Văn Kiệt quay người lại rồi hô lên một tiếng.
Vương Diễm đi được mấy bước, thì toàn thân lập tức cứng đờ, hai mắt trừng to với vẻ không dám tin.
Đây không phải là Diệp Mặc sao!
Tại sao cậu ta lại ở chỗ này?
Sắc mặt Vương Diễm hơi thay đổi, trở nên hơi mất tự nhiên.
Lúc trước, là mình nhìn sai, nên thả đi người con rể này, nhưng cuối cùng cũng không phải lỗi của mình mà! Là lỗi của tên này, nhất định phải giả nghèo giả khổ để khảo nghiệm nhân tâm, nhân tâm có thể chịu đựng được khảo nghiệm sao?
Lần trước gặp mặt, bà còn muốn chế nhạo tên này một phen, nào ngờ tên này lại được một ngôi sao lớn như Tô Thiên Hậu, quả thật khiến cho bà chấn động không nhẹ.
Nhất là con gái, sau khi trở về thì mỗi ngày đều rầu rĩ không vui.
Chẳng qua là những thứ này đều là quá khứ, bây giờ nhà mình đã tốt hơn nhiều rồi, tên Vân Đào vô dụng kia đã bị đạp đi từ lâu rồi.
Ngay từ đầu, bà không biết họ Diệp này có tiền, nên vô cùng hài lòng với Vân Đào, nhưng sau khi biết, thì bà lại không thể hài lòng nổi, càng nhìn Vân Đào lại càng thấy ngứa mắt, chỉ có chút tiền như vậy thì sao có thể so được với họ Diệp này chứ!
Sau này bà bảo Vân Đào đưa thêm ít tiền để mua biệt thự mà Vân Đào cũng không chịu, thật sự là vô dụng.
Tuy rằng người con rể hiện giờ hơi lớn tuổi, lại còn có hai đứa con riêng, nhưng làm người cũng coi như không tệ, lại còn là ông chủ của một xí nghiệp lớn, còn đối xử với Giai Giai và cả nhà bà rất tốt.
Tài sản của người con rể này cũng phải vài trăm triệu, tuy rằng không bằng họ Diệp này, nhưng cũng không kém bao nhiêu, thật ra mấy trăm triệu và mấy tỷ cũng không khác nhau lắm, đều là kẻ giàu có, đều là đủ tiền xài.
Vương Diễm nghĩ như vậy, nên sắc mặt đã khôi phục bình thường.
Sau đó, Vương Diễm hừ một tiếng, rồi lườm một cái về phía bên này.
Khẳng định họ Diệp này đã chê cười nhà mình không ít, bây giờ nhà mình cũng có tiền, cùng một đẳng cấp với cậu ta, để xem sau này cậu ta còn dám chê cười nhà mình không!
Tống Vệ Triết ở bên cạnh Vương Diễm cũng nhìn thấy người suýt thành con rể này.
Sắc mặt ông ta cũng thay đổi.
Tống Vệ Triết cũng không ngờ Diệp Mặc lại là một đại gia ẩn tàng, thậm chí còn tìm được một cô gái như Tô Thiên Hậu nữa, nghĩ đến đây cũng đã cảm thấy khó tin rồi.
Lúc trước Tống Vệ Triết cũng cảm thấy rất hối hận, nhưng bây giờ thì lại không cảm thấy gì.
Hiện giờ, cuộc sống của con gái rất tốt, gia đình mình cũng rất tốt.
“Sao thế?”
Tống Giai thấy sắc mặt của cha mẹ mình đều hơi khác thường, nên hơi giật mình, rồi tiến lên vài bước để xem xét.
Sau khi Tống Giai nhìn thấy rõ thì cơ thể lại chấn động kịch liệt.
Một giây sau, Tống Giai cấp tốc cúi đầu xuống, có chút không dám nhìn thẳng, hai cánh tay ra sức siết chặt, các khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Tống Giai có chút không dám cho Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Khẳng định Diệp Mặc sẽ chê cười mình, cảm thấy mình vì tiền nên mới tìm một ông già hơn 20 tuổi làm bạn trai, quả thật là không biết xấu hổ!
Đôi tay ngọc của Tống Giai càng nắm càng chặt, hàm răng cũng cắn chặt bờ môi đỏ.
Thật ra thì ban đầu Tống Giai cũng không đồng ý, không muốn đáp ứng yêu cầu qua lại với vị này của mẹ mình, nhưng về sau, Tống Giai nghĩ đến Diệp Mặc thì lại cảm thấy không cam lòng, cô muốn một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống giàu có.
Sau bước đầu tiên, thì mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn, bây giờ cô cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
“Giai Giai, sao thế?”
Người đàn ông ở bên cạnh phát hiện ra Tống Giai hơi lạ, cho nên nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì!”
Tống Giai vội vàng ngẩng đầu, trên mặt gạt ra một nụ cười.
Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, thần sắc dần dần khôi phục bình thường.
Bị Diệp Mặc nhìn thấy cũng không có gì, vừa hay cho Diệp Mặc nhìn xem, bây giờ mình sống tốt như thế nào, không hề thua kém anh ta chút nào!