“Xúi quẩy!”
Vương Diễm bĩu môi, rồi nhỏ giọng mắng một câu.
Sau đó, bà ta bước lên mấy bước, đứng cạnh con trai của mình, vênh mặt lên, nói với giọng the thé: “Thì ra là cậu à! Tôi còn tưởng là ai nữa chứ! Sao thế, kẻ có tiền như cậu mà phải ăn cơm ngoài đại sảnh sao? Không cảm thấy mất giá à?”
Hai người bếp trưởng Hoàng và Lý Lệ Quyên đều thay đổi sắc mặt.
Diệp Mặc vẫn mỉm cười bình thản như cũ.
“Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, còn cảm thấy gì chứ! Kia là . . . con rể mới?” Diệp Mặc nói xong thì liếc mắt nhìn về phía Tống Giai và người đàn ông ở bên cạnh cô.
Sắc mặt Tống Giai hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Cô lại ngẩng đầu lên, tỏ vẻ cao ngạo.
“Không sai! Người con rể này của tôi rất tốt, cũng rất thương Giai Giai, cũng rất tốt với gia đình tôi.” Vương Diễm ra vẻ khoe khoang nói: “Người ta thế nhưng là ông chủ của một xí nghiệp lớn đấy, tài sản phải mấy trăm triệu cơ!”
“Khá tốt đấy!” Diệp Mặc quan sát một chút rồi gật đầu.
Hắn thật sự cảm thấy, như vậy cũng không tệ.
Nhưng lời này rơi vào trong tai mấy người Vương Diễm và Tống Giai thì lại thành chói tai, họ cảm thấy Diệp Mặc đang giễu cợt bọn họ.
“Tốt hơn cậu nhiều! Người ta thành thục, lại biết thương người, còn có bản lãnh, tốt hơn cậu gấp trăm lần, gấp ngàn lần!” Vương Diễm lườm một cái, rồi nói với giọng the thé.
Bà cũng không giả vờ nữa, trước kia bà cảm thấy mình thấp hơn người ta một đầu, nhưng bây giờ, trèo lên con rể mới này, nhà bọn họ cũng coi như bước vào vòng tròn của người giàu có, không có gì phải sợ cả.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh Tống Giai cũng lộ ra vài phần giật mình.
Anh ta đã đoán ra được đây là ai!
Bạn trai cũ của Giai Giai, nghe nói là rất giàu có, nhưng mà con người lại không được tốt lắm, khi qua lại với Giai Giai mà vẫn làm loạn bên ngoài, đến cả con cũng có luôn.
“Thế mà cũng gặp được! Đúng là trùng hợp!”
Anh ta bước lên vài bước, mỉm cười ra vè rất hào phóng nói: “Tôi là Chu Vinh Cường, đây là danh thiếp của tôi!”
Chu Vinh Cường nói xong thì móc ra ba tấm danh thiếp, rồi đặt lên bàn của ba người.
“Giai Giai đã nhắc đến anh với tôi, nhưng mà đó đều là quá khứ rồi, bây giờ tôi sẽ chiếu cố Giai Giai thật tốt.” Chu Vinh Cường đi đến sau lưng Diệp Mặc, rồi vươn tay ra vỗ vỗ bả vai của Diệp Mặc, cười nói.
Tuy rắng trên Chu Vinh Cường mỉm cười, nhngw thần sắc lại có phần kiêu căng, giọng điệu cũng có vài phần từ trên nhìn xuống dưới.
Chu Vinh Cường mình dốc sức làm ăn mới đi được đến bước này, nên cản bản không đặt loại phú nhị đại này vào mắt, căn bản không có tư cách nói chuyện ngang hàng với mình.
Vương Diễm thấy thế thì không nhịn được mà nỏ nụ cười, mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Nhìn thấy chưa, nhìn thấy khí độ của con rể mình chưa!
“Vị này là. . .”
Ánh mắt Chu Vinh Cường roi vào trên người Lý Lệ Quyên.
Chẳng lẽ đây chính là cô gái mà tên này đã làm loạn ở sau lưng Giai Giai?
Dung mạo đúng là không tệ, nhưng mà đã hơn 30 tuổi, hơi nhiều, cũng không hợp tuổi với tên này lắm!
Thật sự là không hiểu nổi!
Chu Vinh Cường cười thầm một tiếng, trong lòng cũng hơi khinh bỉ.
“Nhân viên của tôi!” Diệp Mặc cười nói.
“Ừ!”
Chu Vinh Cường gật đầu, nhưng mà lại không tin, đây là một nhà hàng cao cấp, trung bình mỗi người phải hơn một ngàn, ai lại mang nhân viên đến đây ăn cơm chứ.
“Ui! Họ Diệp, cậu đúng là già trẻ không tha nhỉ! Vị ở trong nhà có biết cậu làm loạn như vậy ở bên ngoài không?”
Lúc này, Vương Diễm cũng chú ý đến cô gái này, quan sát một chút thì cười khẩy nói: “Nhưng mà cũng đúng, nghe nói giới ngôi sao cũng rất loạn, có lẽ cô ta cũng làm loạn ở bên ngoài nữa!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì sắc mặt hơi ngưng tụ, hai con ngươi cũng hơi nheo lại.
“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi và vị này đều là nhân vân của Chủ tịch Diệp, hôm nay Chủ tịch Diệp dẫn bọn tôi đến đây để khảo sát.” Lý Lệ Quyên vội vàng giải thích, giọng nói cũng hơi sốt ruột.
“Ai ui! Còn khảo sát cơ à?”
Vương Diễm lườm nguýt một cái, rồi lại giễu cợt: “Các người khảo sát cái gì?”
“Người anh em cũng làm nhà hàng à?”
Chu Vinh Cường cười nói.
Bình thường thì loại phú nhị đại như này không có nhiều bản lãnh lắm, nên rất thích mở nhà hàng.
“Xem như thế đi!” Diệp Mặc thản nhiên nói.
“Vậy thì đúng là nên đến học tập một chút, nhà hàng này chính là nhà hàng cao cấp nổi tiếng trong thành phố đấy, có điều, cậu xem một chút thì được, chứ nếu như muốn làm đến trình độ này thì không có khả năng đâu, cậu xem người ta sửa sang trang trí thôi mà đã mất bao nhiêu tiền rồi, không có thực lực là không làm nổi đâu!”
Chu Vinh Cường vừa nói vừa liếc mắt nhìn, thần sắc có chút khinh miệt.
Loại phú nhị đại trẻ tuổi này thì có được bao nhiêu tiền chứ, coi như có tiền cũng không có bản lãnh để mở một nhà hàng tốt.
“Nhà hàng. . . cũng bình thường thôi mà!” Diệp Mặc mỉm cười, lắc đầu.
“Bình thường thôi? Ha ha!”
Chu Vinh Cường hơi ngơ ngác một chút, rồi cười to một tiếng.
Thằng nhãi này mạnh mồm thật!
Nhà hàng này ít nhất phải xếp top 3 trong thành phố, thế mà trong mắt cậu ta lại chỉ bình thường thôi?