Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 418 - Chương 418: Vương Diễm: Cũng Như Con Rể Mình Mà Thôi! (2)

Chương 418: Vương Diễm: Cũng như con rể mình mà thôi! (2) Chương 418: Vương Diễm: Cũng như con rể mình mà thôi! (2)

“Đúng thế mà!” Bếp trưởng Hoàng không nhịn được nữa nên lên tiếng: “So với nhà hàng Duyệt Vân của chúng tôi thì nhà hàng này tính là gì!”

“Nhà hàng Duyệt Vân?” Chu Vinh Cường hơi giật mình.

Chu Vinh Cường không lạ gì cái tên này.

Đây chính là một nhà hàng cao cấp tốt nhất thành phố, hai cái ba sao đã nổi tiếng khắp cả nước, bởi vì rất khó đặt chỗ cho nên Chu Vinh Cường cũng chưa ăn được mấy lần.

“Các người là . . . người của nhà hàng Duyệt Vân?”

Chu Vinh Cường thì thào một tiếng, tâm thần không nhìn được mà chấn động.

Khi quay sang nhìn người thanh niên kia thì hai mắt anh ta đã mở to, toát ra vài phần hoảng sợ.

Chu Vinh Cường còn tưởng rằng, đây chỉ là một vị phú nhị đại bình thường, cũng mở một nhà hàng bình thường mà thôi, nào ngờ lại là nhà hàng Duyệt Vân đại danh đỉnh đỉnh, nổi tiếng khắp cả nước chứ.

Nếu như người này là ông chủ của nhà hàng Duyệt Vân, thì cũng chính là ông chủ của khách sạn, mà theo Chu Vinh Cường biết, thì khách sạn này có giá trị 700 800 triệu rồi!

Tên này nhiều tiền như thế á?

Sắc mặt Chu Vinh Cường hơi thay đổi.

Trẻ tuổi mà đã có nhiều tiền như vậy, thì nhất định gia đình không đơn giản đâu, đây không phải là một phú nhị đại bình thường rồi!

“Đúng vậy!”

Diệp Mặc nheo mắt nhìn Chu Vinh Cường, bĩnh tĩnh cười nói.

Sau đó, Diệp Mặc lại giơ tay lên vẫy gọi nhân viên phục vụ đến, rồi rỉ tai vài câu.

Nhân viên phục vụ ngây người một lúc, rồi mới vội vàng quay người rời đi.

“Nhà hàng Duyệt Vân? Chính là nhà hàng rất nổi tiếng đấy sao?”

Vương Diễm cau mày, nói với vẻ nghi ngờ.

“Vâng!”

Chu Vinh Cường gật đầu, sắc mặt đã hơi mất tự nhiên.

Chu Vinh Cường đã ý thức được người trẻ tuổi này không tầm thường rồi, có lẽ còn rất kinh khủng nữa.

Vương Diễm nghe thấy thế thì hơi sững sờ, mặt mũi thì tràn đầy chấn đông.

Như vậy thì chẳng phải cái khách sạn đó cũng là của Diệp Mặc sao?

Tiền tiết kiệm vài tỷ, còn có một tòa nhà, bây giờ lại cso một khách sạn xa hoa nữa, đến cùng thì cậu ta. . . có bao nhiêu tiền đây?

Chỉ tính đơn giản cũng đã hơn 2, 3 tỷ rồi!

“Vẫn được! Vẫn được!”

Rất nhanh, Vương Diễm hít sâu một hơi, rồi dần dần trấn tĩnh lại.

Ban đầu bà đã biết tên này rất giàu có, bây giờ thêm một cái khách sạn cũng không có gì, 2, 3 tỷ đúng là nhiều hơn mấy trăm triệu của con rể không ít, nhưng thật ra cũng không khác gì nhau lắm.

Nhiều tiền đến mức độ này thì cũng như nhau thôi.

Đúng lúc này, Vương Diễm nghe được tiếng bước chân dồn dập, có mấy người đang nhanh chóng lao vào nhà hàng, rồi chạy ra bên này.

“Ông chủ!”

Khi đến gần, mấy người hơi khom người, rồi đồng thanh hô lên một tiếng.

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Diễm cứng đờ, hoàn toàn ngây ngốc.

Còn Chu Vinh Cường kia thì hơi giật mình, sau đó cũng ngốc trệ tại chỗ, trên mặt tràn đầy mê mang và chấn động.

Tống Giai ở phía sau cũng trợn trừng mắt lên, gương mặt xinh đẹp cũng nghệt cả ra.

Tại sao mấy người đều đeo bảng tên của Khách sạn Bảo Duyệt này lại gọi Diệp Mặc là ông chủ chứ?

Cha con Tống Văn Kiệt và Tống Vệ Triết cũng đều mờ mịt.

Cho dù là hai người bếp trưởng Hoàng và Lý Lệ Quyên cũng há hốc miệng, ngẩng đầu nhìn mấy người kia, rồi lại nhìn ông chủ của mình, lòng tràn đầy mê mang.

“Mọi người. . . gọi cậu ta là gì cơ?”

Chu Vinh Cường sửng sốt một lúc lâu rồi mới lấy lại tinh thần, sau đó nói với vẻ khó tin.

“Là ông chủ! Vị tiên sinh này chính là ông chủ của khách sạn chúng tôi!” Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, người này đứng thẳng người lên rồi mỉm cười nói.

“Không…không đúng!”

Chu Vinh Cường lắc đầu, rồi nó rất to như hét lên: “Khách sạn của mấy người thuộc về tập đoàn cơ mà?”

Theo Chu Vinh Cường biết, thì Khách sạn Bảo Duyệt là chuỗi khách sạn toàn cầu, tất cả khách sạn đều thuộc về một tập đoàn lớn.

“Đúng thế!” Vị tiên sinh này đã mua lại toàn bộ tập đoàn! Cho nên ngài ấy chính là ông chủ mới của tập đoàn quản lý khách sạn Bảo Duyệt chúng tôi!” Người đàn ông dẫn đầu cười nói: “Tôi vừa mới xác nhận với tổng bộ rồi, không thể sai được!”

Lời này vừa dứt thì bốn phía đều yên tĩnh lại.

Toàn thân Chu Vinh Cường run rẩy kịch liệt, hai mắt bỗng nhiên trợn trừng lên, dường như sắp lồi cả ra ngoài, thần sắc thì vô cùng kinh hãi.

Mua lại toàn bộ tập đoàn rồi á?

Chuyện này. . .làm sao có thể chứ!

Tập đoàn này ít nhất cũng phải vài chục tỷ mà!

Làm sao mà cậu ta có nhiều tiền như thế được?

Chu Vinh Cường lại nhìn thấy trên gương mặt đẹp trên kia tràn đầy bĩnh tĩnh và thản nhiên, thì nội tâm Chu Vinh Cường lại lộp bộp một tieegns, cơ thể hơi lung lay, trên gương mặt mập mạp cũng đã không còn chút máu nào.

Người trẻ tuổi này mà là phú nhị đại bình thường à!

Rõ ràng là một nhân vật có địa vị và bối cảnh cực kỳ kinh khủng, sâu không lường được!

Chỉ riêng một tập đoàn đã mấy chục tỷ rồi, ai biết ở sau lưng cậu ta còn có bao nhiêu sản nghiệp nữa chứ, chỉ chút tiền của mình, thì sao dám so với người ta chứ!

Còn cả bối cảnh và gia thế nữa, đây mới là khinh khủng nhất!

Chu Vinh Cường nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng sợ hãi, gương mặt đã tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra như tắm.

Bình Luận (0)
Comment