Vương Diễm ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, đầu thì ông ông trống rỗng.
Một tập đoàn khách sạn thì phải bao nhiêu tiền chứ?
Khẳng định không chỉ vài tỷ rồi, tên này đến cùng có bao nhiêu tiền đây?
Chẳng lẽ là hơn 10 tỷ?
Vương Diễm nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay cầm túi xách đã run rẩy kịch liệt, chỉ hai ba tỷ thì bà có thể tự an ủi mình rằng, con rể mình cũng không kém nhiều lắm, chất lượng cuộc sống cũng như nhau, nhưng là 10 tỷ, là hoàn toàn khác biệt!
Đó chính là không cùng một đẳng cấp!
Căn bản là không so sánh được!
Cơ thể Tống Giai cũng run lên, gương mặt cũng đã tái đi rất nhiều, năm đầu ngón tay đã siết chặt lại.
“Ông chủ, ngài . . .ngài . . .”
Bếp trưởng Hoàng há hốc miệng, líu lưỡi nói.
Bếp trưởng Hoàng còn tưởng rằng, lần này đến đây chỉ để khảo sát, trao đổi học tập mà thôi, nào ngờ ông chủ đã mua lại khách sạn này rồi, hôm nay đến đây để thị sát mới đúng.
Nhưng mà, làm sao ông chủ lại nhiều tiền như vậy?
Nếu chỉ tính riêng Khách sạn Bảo Duyệt này thì không đắt, còn kém xa khách sạn Duyệt Vân Trang của bọn họ, nhưng nếu là cả tập đoàn, vậy thì quá kinh khủng, không có vài chục tỷ thì đừng có mơ.
Lý Lệ Quyên cũng trợn tròn mắt, ngồi yên một lúc lâu mới tỉnh táo hơn một chút.
Trong đám người này, thì Lý Lệ Quyên là người dễ dàng tiếp nhận nhất, dù sao thì phu nhân của ông chủ cũng chính là Tô Thiên Hậu, nếu ông chủ không có thân phận hay vốn liếng, thì sao có thể cưới được người như Tô Thiên Hậu chứ.
“Bây giờ hai người đã hiểu vì sao tôi lại dẫn hai người đến đây chưa!”
Diệp Mặc nhìn về phía hai người họ rồi cười nói.
“Vị này là bếp trưởng Hoàng của nhà hàng Duyệt Vân, còn vị này là quản lý của khách sạn Duyệt Vân Trang, hôm nay tôi dẫn hai người họ đến đây xem.” Diệp Mặc nhìn về phía mấy người của Khách sạn Bảo Duyệt rồi cười nói.
“Vâng!”
Mấy người này hơi ngẩn ra, sau đó thì nở nụ cười nhiệt tình.
“Ngài có hài lòng với bữa cơm này không ạ?”
Quản lý Hồng dẫn đầu hỏi với vẻ khẩn trương.
Nếu như là người khác thì ông ta không lo lắng, nhưng đây chính là người của nhà hàng Duyệt Vân đấy!
“Cũng không tệ lắm! Những vẫn kém nhà hàng Duyệt Vân một chút, sau này tôi sẽ để bếp trưởng Hoàng định kỳ qua đây hướng dẫn người trong bếp.” Diệp Mặc cười nói.
“Thế thì tốt quá!”
Quản lý Hồng vội vàng nói, còn nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi xem phòng trong khách sạn đi!” Diệp Mặc lấy khăn lau tay, rồi sửa sang lại quần áo, sau đó đứng lên, lại tiếp nhận hai đứa bé ở trong tay của Lý Lệ Quyên.
Quản lý Hồng lên tiếng, rồi cung kính dẫn Diệp Mặc đi ra ngoài.
“À đúng rồi! Mấy vị đừng trả tiền bữa cơm hôm nay, coi như là tôi mời nhé!”
Đi được vài bước, Diệp Mặc dừng chân rồi quay lại nhìn mấy người nhà Tống Giai, cười nói.
Ánh mắt của hắn đảo qua mấy người Tống Văn Kiệt, Tống Vệ Triết, rồi lại đến Vương Diễm, sau cùng thì rơi xuống người Tống Giai, bộ trang phục này đúng là không tệ, không ít hàng xa xỉ, rất phù hợp với tính tình hư vinh của cô ta.
Diệp Mặc quan sát một phen rồi mỉm cười.
Nhưng chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, hắn cũng không oán hận gì, thậm chí còn phải cảm ơn Tống Giai mới đúng.
Khi Tống Giai chạm ánh mắt với Diệp Mặc thì toàn thân run lên như bị điện giật, sau đó vội vàng thu hồi ánh mặt lại, rồi cúi đầu xuống, phong thái có chút chật vật.
Tống Giai cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng Diệp Mặc.
“Ông chủ Chu, sau này nhớ đến ủng hộ nhiều nhé!”
Diệp Mặc chuyển ánh mắt về phía Chu Vinh Cường rồi cười nói.
Chu Vinh Cường há hốc miệng, nhưng sửng sốt không nói nên lời, khuôn mặt cũng dần dần đỏ bừng lên.
Chu Vinh Cường cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ban đầu mình còn xem thường người trẻ tuổi này, bây giờ nghĩ lại thì mình mới đúng là tên hề!
Chu Vinh Cường nhìn thấy người đã đi ra khỏi nhà hàng thì mới thở phào một hơi, sắc mặt cũng dần dần khôi phục.
“Xinh Cường, cái khách sạn này… không, cái tập đoàn này khoảng bao nhiêu tiền thế?”
Vương Diễm lắp bắp hỏi, bà vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Chu Vinh Cường hởi giật mình, xem ra mẹ vợ mình cũng không biết tài sản của người trẻ tuổi kia nhỉ!
Cũng đúng!
Nếu như biết thì làm sao mà chia tay được chứ!
“Con đoán là khoảng tầm 30 tỷ!” Chu Vinh Cường nghĩ ngợi rồi nói.
“3. . . 30 tỷ?”
Vương Diễm nghe xong thì trợn trắng mắt, cơ thể lung lay, suýt nữa thì ngất đi.
Bà còn tưởng rằng mua tập đoàn này cùng lắm là 10 tỷ thôi, nào ngờ lại hơn 30 tỷ! Mà đây còn phải là tiền mặt nữa chứ, đến cùng thì Diệp Mặc này có bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu tài sản?
Gia thế và bối cảnh của cậu ba phải hiển hách đến mức nào chứ?
Vương Diễm càng nghĩ thì đầu óc càng choáng váng.
Sắc mặt Tống Vệ Triết ở bên cạnh cũng trở nên khó coi, lúc thì xanh lúc thì trắng, không ngừng biến ảo.
Tống Vệ Triết cũng nghĩ rằng, trèo lên người con rể mới này, thì mình đã cùng đẳng cấp với họ Diệp rồi, nào ngờ vẫn còn kém xa, căn bản là xa đến mức không thể với nổi.
“Mình đã bỏ qua không phải mấy trăm triệu, mà lấy mấy tỷ sao?”
Tống Văn Kiệt đứng đờ tại chỗ, thì thào vài câu, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Tống Văn Kiệt lại bắt đầu hối hận.
Đây chính là mấy tỷ đấy!
Cơ thể Tống Giai cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy hoảng hốt, đôi bàn tay siết chặt lại, các khớp xương cũng đã trắng bệch, móng tay đã đâm vào thịt mà cũng không biết.