“Biệt thự này rộng quá, mỗi lần quét dọn đều mệt gần chết.” Mẹ Diệp cười nói.
“Tiểu Mặc trở về rồi à!”
Hai ông bà cụ nghe thấy tiếng động thì đi ra.
“Ông nội, bà nội!”
Diệp Mặc tiến lên, rồi chào hỏi hai ông bà cụ.
Hai ông bà cụ nhìn trông vẫn rất khỏe mạnh và có tinh thần.
Tô Ngọc Tình cũng đi qua chào hỏi.
Hai ông bà cụ đều hơi giật mình.
Lần trước con trai mình không nói cháu dâu là ngôi sao lớn, mà mãi về sau mới nói cho họ biết, đến khi họ biết thì đã rung động rất lâu, bọn họ không ngờ cháu trai của mình lại có thể tìm được một ngôi sao lớn làm vợ.
“Xinh đẹp thật đấy!”
Bà nội quan sát một chút rồi cười nói.
Nhà bọn họ chỉ là nông dân bình thường, hai đứa con trai cũng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng không ngờ đến đời cháu trai mình thì lại có bản lĩnh lớn như vậy, không chỉ kiếm được nhiều tiền mà lại còn tìm được một cô vợ làm ngôi sao lớn xinh đẹp như vậy.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Mẹ Diệp đi vào nhà bếp mang đồ ăn lên bàn, ròi hô lên một tiếng.
Người một nhà ngồi xuống, rồi bắt đầu vui vẻ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Mẹ Diệp dẫn hai người đi xem phòng.
“Phông này là rộng nhất, lại trang trí theo phong cách của người trẻ tuổi các con, chăn ga giường đều đầy đủ rồi, đồ sinh hoạt hàng ngày mẹ cũng chuẩn bị rồi, các con xem còn thiếu gì không để lát nữa đi mua luôn.”
Mẹ Diệp nói thêm vài câu nữa rồi rời đi.
“Mẹ chu đáo thật!”
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé ngồi xuống giường, khi nhìn thoáng qua vỏ chăn màu đỏ thì lại hé miệng cười.
Hai người bọn họ cũng từng mua vỏ chăn màu này, nhưng vẫn chưa dùng đến bao giờ.
“Thoải mái thế cơ à?”
Hai người tắm rửa cho hai đứa bé, Tô Ngọc Tình nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ của hai đứa bé khi được mát-xa thì hơi kinh ngạc.
Tuy rằng trước kia hai đứa bé cũng rất hưởng thụ, nhưng mà phản ứng không mãnh liệt như hôm nay.
“Dạo này kỹ thuật của anh lại tăng lên một chút.”
Diệp Mặc cười nói: “Hay là, lát nữa anh cũng mát-xa cho em nhé?”
A?”
Tô Ngọc Tình hơi giật mình, một giây sau, gương mặt xinh đẹp đã nổi lên hai áng mây đỏ.
Trước kia, Diệp Mặc cũng thường xuyên mát xa cho nàng, hoàn toàn chính xác là rất dễ chịu.
“Được. . .được!”
Nàng lúng ta lúng tùng lên tiếng, sau đó khẽ cắn bờ môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp và rực rỡ đã trở nên mọng nước, có vài phần vũ mị.
......
Sáng sớm.
Người ngọc trên giường trở mình.
Một cánh tay trắng như tuyết của nàng đã lộ ra ngoài, vỏ chăn màu đỏ khiến cho cánh tay này càng nổi bật hơn, càng trắng sáng hơn vài phần.
Theo cánh tay ngọc đi lên mà một bờ vai trắng nõn.
Xuống thêm một chút, thì có thể nhìn thấy đôi ngọn núi ngạo nghễ và sừng sững được che giấu trong chăn.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn không tì vết vẫn đang ngủ vô cùng an ổn và say sưa.
Cứ ngủ như vậy một lúc lâu, nàng lại trở mình một cái, hàng lông mi rất dài bỗng run lên, rồi đôi con ngươi sáng ngời đã mở ra.
“Ưm. . .!”
Tô Ngọc Tình hơi cau mày, đôi môi đỏ hé ra, phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn hơi mơ hồ.
“Anh ấy đã dậy rồi!”
Nàng thấy bên cạnh trống rỗng, người đã không thấy đâu, chẳng qua là vẫn còn chút hơi ấm, nên chắc vừa dậy không lâu.
Vừa nghĩ đến Diệp Mặc, thì nàng lại khẽ cắn đôi môi đỏ, rồi cười khanh khách, ánh mắt có vài phần e lệ.
Tối hôm qua hơi người ngủ rất muộn.
Nếu như là lúc trước, thì khẳng định mình sẽ đau eo, cơ thể cũng sẽ mệt mỏi, khi tỉnh dậy sẽ lười biếng và bất lực, nhưng tối hôm qua Diệp Mặc mát-xa một trận thì hình như không còn chút mệt mỏi nào.
Cũng không biết phải hình dung cảm giác dễ chịu đó như thế nào, chẳng trách hai đứa bé lại hưởng thụ như vậy.
Nghĩ đến tình hình tối hôm qua, thì mặt của nàng lại đỏ lên, cũng hơi nóng lên.
“Ai nha! Ngủ! Ngủ! Ngủ thêm một lát!”
Nàng xấu hổ kéo chăn lên che kín đầu, rồi tiếp tục ngủ.
Hơn 9 giờ nàng mới tỉnh dậy, rửa mặt rồi thay quần áo, lại trang điểm thêm một chút.
“Con dậy rồi à!”
Tô Ngọc Tình vừa đi xuống nhà, thì Mẹ Diệp nhìn thấy nàng thì lập tức cười nói: “Sao không ngủ thêm một lát?”
“Cũng chín giờ rồi ạ!”
Tô Ngọc Tình đỏ mặt lên nói.
“Đang ở nhà mình mà, dậy muộn một chút cũng có sao đâu!” Mẹ Diệp lại nói.
Vợ chồng trẻ thì nhất định sẽ ngủ muộn, nên dậy muộn cũng là bình thường.
“Thôi con đi ăn sáng đi! Tiểu Mặc làm đấy, nó nói là con thích ăn bánh bao hấp nên sáng sớm đã dậy làm rồi.” Mẹ Diệp đi vào nhà bếp, mang một cái lồng hấp ra rồi nhiệt tình nói.
Tô Ngọc Tình đi vào phòng khách ôm hai đứa bé, rồi mới đi vào nhà bếp ngồi xuống.
“Mọi người đâu rồi ạ?”
Nàng vừa ngó ra ngoài một cái nhưng cũng không thấy ai.
“Tiểu Mặc và cha con vừa đi ra ngoài rồi, nói là đi lòng vòng, rồi nhân tiện mua ít thức ăn, đồ tết và chút quà tặng lễ tết luôn, cuối năm rồi, cũng phải đi tặng quà họ hàng và bạn bè mà!” Mẹ Diệp cười nói.
“Vâng!”