Một giờ chiều.
Một chiếc minivan chạy đến trước cửa biệt thự số một thì dừng lại.
Cửa xe vừa mở ra, một cô gái đeo kính râm, đội mũ, khoác áo khoác lông bước xuống.
“Chú Đông, tạm biệt!”
Một tay nàng cầm hành lý, một tay nàng vẫy chào tài xế.
“Cuối cùng cũng về nhà rồi!”
Nàng nhìn về phía ngôi biệt thự quen thuộc, đôi môi đỏ hơi mấp máy, lẩm bẩm một câu cảm khái.
Sau đó nàng mở cổng, rồi kéo hành lý đi vào.
“Em về rồi à!”
Diệp Mặc nghe thấy tiếng động thì đi ra đón.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình tháo kính râm xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp đến mứa lóa mắt của mình, rồi gật đầu một cái.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú vào Diệp Mặc, trên khuôn mặt cũng dần dần tràn ra nụ cười tươi sáng và long lanh.
Nàng không ngừng gia tăng tốc độ, sau cùng, nàng dứt khoát ném hành lý qua một bên, rồi chạy chậm lao thẳng vào lồng ngực của Diệp Mặc, hai tay nàng vòng qua eo của hắn rồi chăm chú ôm chặt.
Chốc lát, một mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi khiến cho tâm thần Diệp Mặc rung động.
Sau đó, Diệp Mặc mỉm cười, rồi vươn tay ra ôm lấy eo của nàng, cho dù cách một lớp áo khoác lông khá dầy nhưng cũng có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn và mềm mại như rắn nước của nàng.
Hắn lại khẽ ngửi một hơi, lập tức cảm nhận được mùi hương trên mái tóc đen nhánh của nàng, còn cả mùi hương hoa hồng nhàn nhạt trên đôi môi đỏ mọng của nàng nữa.
Dĩ nhiên, còn cả mùi hương sữa mê người dưới vạt áo của nàng.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm ở trên người đối phương, Tô Ngọc Tình gối mặt vào bờ vai rộng của Diệp Mặc rồi cọ cọ, thoải mái đến mức híp mắt lại.
“Hôm nay bọn mình về nhà thăm cha mẹ đi!” Nàng lẩm bẩm một câu.
“Chị Mạn Ny có việc nên không qua đây ăn chực, cuối năm rồi nên chị ấy cũng khá bận.”
“Em sẽ cố gắng ở nhà thêm mấy hôm, nhưng sát tết thì em lại phải quay về Đế Kinh rồi!”
Tô Ngọc Tình vừa nói vừa ôm chặt hơn một chút.
“Được!”
Diệp Mặc cười rồi trả lời.
“Em đi vào xem các con đi! Để anh mang hành lý vào cho!”
Một lát sau, Diệp Mặc vỗ vỗ bờ vai của nàng, rồi dịu dàng nói.
“Ừm!”
Lúc này Tô Ngọc Tình mới buông ra, rồi bước nhanh vào phòng, đi ôm hai đứa bé.
“Có nhớ mẹ không nào?”
Nàng hôn mỗi đứa bé một cái rồi cười nói.
Hai đứa bé nhìn thấy nàng thì cũng vui vẻ quơ tay múa chân, mặt mũi tràn đầy phấn khởi.
“Em ăn cơm trước đi!”
Diệp Mặc cất hành lý xong thì đi qua ôm lấy hai đứa bé.
Nàng lên tiếng rồi trút bỏ chiếc áo khoác lông ra, bên trong là một chiếc váy đầm sát người màu đen, cộng thêm một đôi tất chân màu đen mỏng manh, khiến cho dáng người bốc lửa của nàng được phát huy ra vô cùng tinh tế.
Đường cong cực kỳ xinh đẹp và bay bổng.
Đôi chân ngọc vốn đã hoàn mỹ, giờ lại được trùm lên một tầng tất đen, lập tức càng lộ ra vẻ gợi cảm hơn, dưới bàn chân là một đôi giày cao gót màu đen 7cm, khiến cho dáng người của nàng càng nổi bật và thon dài hơn.
Nàng vươn tay ra kéo váy xuống một chút, rồi lại đưa tay lên vuốt mái tóc của mình.
Dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, cho dù chỉ là một động tác rất nhỏ cũng có một loại phong tình mê người, câu hồn đoạt phách.
“Anh ăn chưa?” Tô Ngọc Tình hỏi.
“Anh ăn một chút rồi nên không đói, em ăn đi! Anh đi soạn chút đồ!” Diệp Mặc nhìn nàng rồi cười khẽ nói.
“Ok!”
Tô Ngọc Tình cười tươi, rồi đi qua, hơi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Diệp Mặc một cái.
Sau đó lùi một bước rồi nhìn chăm chú vào Diệp Mặc, miệng thì cười không ngừng, trong mắt ngập tràn vui vẻ và ngọt ngào.
Sau đó nàng mới quay người đổi giày, rồi đi vào nhà bếp ăn cơm.
Diệp Mặc đứng tại chỗ liếm liếm môi, cảm nhận nhiệt độ và mùi thơm nhàn nhạt vẫn còn trên môi.
Sau đó hắn ôm hai đứa bé đi thu xếp đồ đạc.
Hơn hai giờ chiều, hai người mang hai đứa bé lên xe, rồi bắt đầu di chuyển.
“Ngọc Long Loan, đến rồi!”
Hơn năm giờ, cuối cùng đã đến mục đích.
Căn biệt thự cha mẹ vừa mua nằm trong khu biệt thự này.
Diệp Mặc lái xe đi vào, tìm một lát thì tìm thấy biệt thự nhà mình.
“Đi xa như thế có mệt không!”
Cha Diệp đã chờ ở cửa từ lâu rồi, xe vừa dừng lại thì ông đã vui vẻ tiến lên đón, cười nói: “Ngọc Tình, con đi vào trước đi, để cha xách đồ vào cho!” Sau đó, ông lại hô một tiếng, rồi cầm các thứ ở trong cốp sau ra.
“Mẹ!”
Diệp Mặc xuống xe, xách mấy túi đồ rồi đi theo Tô Ngọc Tình vào trong.
Mẹ Diệp nhìn thấy hai người thì cười nói: “Hai đứa về rồi à! Mau vào trong ngồi đi! Đồ ăn đã xong hết rồi, lát nữa thì ăn cơm thôi!”
“Căn biệt thự này cũng không tệ lắm!”
Diệp Mặc đi vào trong nhà, quan sát bốn phía rồi hơi gật đầu.
Nơi này khẳng định kém hơn hai khu biệt thự xa hoa Hồ Phỉ Thúy và Lệ Cung Uyển, nhưng cũng không tệ lắm, với lại còn rất mới, trang trí cũng rất hào hoa, không gian rộng lớn, nên cũng có không ít phòng.
“Tất nhiên rồi, mấy chục triệu cơ mà!”
Cha Diệp đi vào nghe thấy thế thì cười nói.
Khu nhà này chính là nơi tốt nhất trong huyện thành nhỏ này.