“Ông ta. . .”
Một lúc lâu sau, Phương Học Dân mới dần dần tỉnh táo lại, nhưng đáy lòng vẫn không tin.
Diệp Chính Hoa này trước kia rất bình thường! Một tháng kiếm được vài ngàn đồng, lại còn phải nuôi con trai nên cuộc sống rất khó khăn, Phương Học Dân biết rõ những chuyện này, nhưng bây giờ lại ở biệt thự mấy chục triệu?
“Theo tôi thì ông ta khoác lác đấy!”
Vợ Phương Học Dân ở bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, liền bĩu môi hừ một câu.
Bà cũng rất rõ ràng tình hình của gia đình Diệp Chính Hoa này, người này vào xưởng cùng một thời gian với Học Dân, khi đó hai nhà cũng rất thân, thường xuyên qua lại, nhưng nhiều năm trôi qua, Học Dân đã lên làm quản lý, mà Diệp Chính Hoa này vẫn chỉ là một nhân viên quèn.
Bà cũng nghe nói qua về đứa con trai này của Diệp Chính Hoa, nghe nói là học đại học bình thường, rồi tốt nghiệp làm lập trình viên, cuộc sống cũng tạm được, nhưng nếu nói đến kiếm mấy chục triệu thì tuyệt đối không có khả năng!
“Diệp Chính Hoa coi như xong, ông ta chả có bản lãnh gì cả, còn đứa con trai của ông ta cũng không quá tốt, ông nói xem, nhà bọn họ đào đâu ra tiền để mua biệt thự ở đây? Khẳng định là khoác lác rồi, chẳng nghĩ cũng biết!”
Bà nói xong thì bật cười một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần khinh bỉ.
“Đúng là không nhìn ra Diệp Chính Hoa này còn biết khoác lác, không biết là học ở chỗ nào, thật sự là không biết xấu hổ!”
Phương Học Dân nghe thấy thế thì cũng gật đầu.
Cũng đúng!
Làm sao gia đình Diệp Chính Hoa có thể mua nhà ở đây được, vừa nghĩ là biết là giả, là do Diệp Chính Hoa khoác lác.
“Diệp Chính Hoa này thật alf!”
Phương Học Dân lắc đầu nói, đáy lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Có lẽ chiếc xe kia cũng là thuê thôi, hoặc là trả góp, vậy thì cũng không đắt lắm…”
Sắc mặt hai người đều khôi phục bình thường, vừa đi vào vừa trò chuyện, câu chuyện đều xoay quay gia đình Diệp Chính Hoa này, trong lời nói đều có vài phần khinh thường.
“Ông chủ Vu!”
Bọn họ đi đến trước cửa một căn biệt thự rồi nhấn chuông cửa, khi chủ nhân đi ra thì bọn họ cười chào, rồi đem lễ vật trong tay đưa qua, trong giọng nói tràn đầy nhiệt tình và nịnh nịt.
Sau khi hai người họ rời khỏi căn biệt thự đó, họ vốn định đi về, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
“Hay là chúng ta qua bên đó xem thử một chút đi! Diệp Chính Hoa nói là số 15 gì đó, có lẽ ông ta tặng lễ ở nhà đó.” Hoàng Tố Mai dừng bước chân lại rồi cười nói.
Nếu như Diệp Chính Hoa tặng lễ ở bên đó, thì bọn họ đi qua sẽ có thể chọc thủng lời nói dối của ông ta, khiến cho ông ta khó chịu một trận.
“Cũng được!”
Phương Học Dân gật đầu.
Hai người nhìn bốn phía một chút, rồi bắt đầu đi tìm biệt thự số 15.
“Đây là 14 rồi! Kia chắc là 15 rồi!”
Mấy phút đồng hồ sau, hai người họ đã tìm được.
Căn biệt thự số 15 đã ở ngay phía trước.
Hai người bước nhanh qua đó.
Đúng lúc này, có một chiếc Cayenne đi đến, rồi dừng lại cạnh cửa biệt thự số 15, cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Hai người nhìn thấy người này thì hơi ngơ ngác một chút.
“Đây không phải là . . .ông chủ Diệp sao!”
Bọn họ nhận ra người này chính là Diệp Chính Đức, cũng có chút danh tiếng ở trong huyện.
Đúng rồi!
Một giây sau, hai người họ đều bừng tỉnh.
Theo bọn họ biết thì Diệp Chính Đức này là họ hàng của Diệp Chính Hoa, hai người là anh em họ, nhưng bản lĩnh của hai người lại khác biệt như ngày và đêm, ông chủ Diệp này kinh doanh nhà máy kiếm được không ít tiền, còn Diệp Chính Hoa thì lại là một người nghèo hèn mà thôi!
Cho nên, căn biệt thự số 15 này là của ông chủ Diệp Chính Đức này, mà Diệp Chính Hoa thì đến đây để tặng lễ cho anh em họ.
“Ôi!”
Hoàng Tố Mai cười một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ quả nhiên là vậy.
Diệp Chính Hoa mà cũng đòi mua biệt thự ở nơi này à?
Ông ta kiếm tiền mấy đời cũng chẳng mua nổi đâu!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng tiến lên.
“Ông chủ Diệp!”
Khi đến gần, bọn họ hô lên một câu với Diệp Chính Đức đang mở cốp sau chuẩn bị đồ đạc.
Diệp Chính Đức hơi giật mình, đảo mắt nhìn qua thì hơi nghi ngờ một chút.
Hình như mình không nhận ra hai người này mà.
Chẳng qua là Diệp Chính Đức vẫn mỉm cười hỏi: “Hai người là . . .?”
“Ừ! Bọn tôi chính là bạn của Chính Hoa, trước kia là đồng nghiệp trong xưởng, tôi đã từng gặp ông chủ Diệp ở trong một bữa tiếc.” Phương Học Dân cười, gương mặt rất khách khí.
“Ừ!”
Diệp Chính Đức bừng bỉnh, trên mặt tràn ra nụ cười nhiệt tình: “Thì ra là bạn của Chính Hoa à! Nào nào!”
Diệp Chính Đức nói xong thì móc một bao thuốc lá ra, nâng mấy điếu lên rồi đưa qua.
“Ah! Ông chủ Diệp, ông quá khách khí rồi!”
Phương Học Dân hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh.
Ông chủ Diệp này cũng quá khách khí rồi!
“Cần mà! Cần mà!”
Diệp Chính Đức cười đầy cởi mở.