“Ông chủ Diệp, căn biệt thự này của ông đẹp quá!” Phương Học Dân mỉm cười rồi nhận điếu thuốc, lại nâng mắt lên nhìn ngôi biệt thự trước mặt rồi tán thưởng.
“A?”
Diệp Chính Đức nghe thấy thế thì hơi giật mình, đầy mặt buồn bức: “Đây không phải là biệt thự của tôi!”
“Cái gì?”
Vợ chồng Phương Học Dân sững sờ, trong lòng lại hơi khó hiểu.
Đây không phải là biệt thự của ông chủ Diệp?
Vậy thì đây là biệt thự của ai?
“Ông chủ Diệp, đây không phải biệt thự của ông, vậy ông . . .” Phương Học Dân sửng sốt một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên là đến tặng lễ rồi!” Diệp Chính Đức cười nói: “Đây là nhà của Chính Hoa mà, lẽ nào hai người không phải đến thăm Chính Hoa sao?”
Phương Học Dân nghe thấy thế thì toàn thân chấn động, biểu cảm trên mặt trở nên ngốc trệ.
Mình không nghe nhầm chứ?
Đây thật sự là nhà của Chính Hoa?
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Hoàng Tố Mai ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, bên trong tràn đầy kinh hãi và không thể tin nổi.
Làm thế nào bà cũng không tin đây thật sự là nhà của Diệp Chính Hoa!
Rõ ràng nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, tại sao bỗng nhiên lại có nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên lại tốt hơn nhà mình gấp nghìn lần, gấp vạn lần rồi?
Diệp Chính Đức thấy dáng vẻ này của hai người bọn họ thì hơi buồn bực.
Hai người này rõ ràng là bạn của Chính Hoa, thế mà lại biểu hiện ra như căn bản không biết nơi này là nhà của Chính Hoa vậy?
Diệp Chính Đức nhìn thoáng qua một chút chứ không để ý lắm, ông đi lấy mấy túi quà ở trong cốp sau ra.
Có rượu vang đỏ, rượu trắng, hải sản, Nhân Sâm . . . rất nhiều thứ.
Khi Diệp Chính Đức vừa xách mấy túi xuống, thì có một chiếc Bentley dừng lại ở gần đó.
“Chính Đức!”
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, rồi hô lên một tiếng với Diệp Chính Đức.
“Ông chủ Trầm!”
Diệp Chính Đức nhìn qua rồi cười chào.
Đây chính là ông chủ Trầm, Trầm Minh Thành!
Từ khi gặp Tiểu Mặc ở buổi tụ hội ngày hôm đó, thì ông ta rất để ý đến Tiểu Mặc, thường xuyên dò hỏi mình tin tức của Tiểu Mặc, khi ông ta nghe thấy Tiểu Mặc đã về bên này, thì nói rằng cũng muốn đi qua thăm, tặng chút lễ vật, hình như còn có ý định làm mai mối cho Tiểu Mặc nữa thì phải.
Trầm Minh Thành đi qua mời điếu thuốc, ròi hai người hàn huyên vài câu, sau đó Trầm Minh Thành quay lại xe lấy lễ vật, rồi đi cùng Diệp Chính Đức đến trước cửa biệt thự.
Hai vợ chồng Phương Học Dân đứng ở bên cạnh thì đã nghệt cả ra.
Tất nhiên bọn họ cũng nhận ra Ông chủ Trầm này, Ông chủ Trầm này nổi tiếng hơn ông chủ Diệp nhiều, là một nhân vật có danh tiếng hiển hách ở trong huyện, một nhân vật lợi hại như vậy mà cũng đến tặng lễ cho Diệp Chính Hoa sao?
Chuyện này, quả thật là không thể tin nổi!
Hai người họ cứ ngơ ngác như vậy, đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
“Chính Đức!”
Cha Diệp tươi cười đi ra đón.
“Ai! Làm sao còn mang nhiều đồ thế, đặt xuống đi, để tôi xách cho!” Cha Diệp nhìn thấy Diệp Chính Đức đang ôm một thùng rượu, trên tay còn có mấy cái túi, thì tiến lên mấy bước đỡ hộ.
“Vẫn còn nữa kia kìa!”
Diệp Chính Đức cười nói: “Đều là tấm lòng nhỏ mà thôi, Tiểu Mặc đâu rồi?”
Diệp Chính Đức nói xong thì nhìn quanh bốn phía trong nhà.
“Nó đang làm cơm! Trưa nay chú ở lại ăn bữa cơm đi!” Cha Diệp nhiệt tình nói.
“Ấy! Không được! Lát nữa em còn phải đi xã giao! Để hôm khác đi, hôm khác em lại đến!” Diệp Chính Đức vội vàng khoát tay từ chối.
Thật ra thì Diệp Chính Đức cũng muốn ở lại ăn cơm, nhưng cuối năm rồi nên khá bận rộn, ngày nào cũng có vài trận rượu xã giao.
“Thế thì để hôm khác vậy!” Cha Diệp cũng không thể làm gì hơn.
Sau đó, ông chú ý đến người ở phía sau: “Vị này là . . .?”
“A! Vị này là Trầm Minh Thành, Ông chủ Trầm chính là một ông chủ lớn đấy! Lúc trước em đã nói với anh là mang Tiểu Mặc đi ăn cơm đúng không, Tiểu Mặc đã gặp ông chủ Trầm ở đó.” Diệp Chính Đức giới thiệu.
“A!”
Cha Diệp hơi giật mình, rồi lại cười nhiệt tình: “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nào nào, mau vào trong nhà ngồi đi thôi!”
Cha Diệp nói xong thì mời hai người đi ra vào nhà.
“Chú Chính Đức!”
Diệp Mặc nghe thấy tiếng động thì đi từ bếp ra, khi nhìn thấy Diệp Chính Đức thì thân thiết chào hỏi một tiếng.
“Chú Trầm!”
Khi nhìn thấy Trầm Minh Thành thì Diệp Mặc hơi bất ngờ, nhưng vẫn lộ ra vẻ nhiệt tình rồi chào một câu.
Trầm Minh Thành đi vào nhà, nhìn Diệp Mặc một chút rồi lộ ra vẻ sợ hãi và thán phục.
Người trẻ tuổi này, lại đẹp trai hơn rồi thì phải!
Đám ngôi sao trên tivi cũng đều không bằng cậu ta.
Hơn nữa, bản lãnh của cậu ta còn rất lớn, còn trẻ như vậy mà đã có tài sản mấy tỷ rồi, quả thật không phải người tầm thường!
Sau lần gặp mặt hôm đó, Trầm Minh Thành liền muốn làm mai mối cho người trẻ tuổi này, nhưng sau này nghe Chính Đức nói rằng, tuy người ta chưa kết hôn nhưng đã có con với đối tượng rồi, Trầm Minh Thành đành phải bỏ ý nghĩ này đi, nhưng đáy lòng thì vẫn rất tiếc nuối.
“Chú nghe Chính Đức nói là cháu trở về, cho nên đi qua thăm một chút, nhân tiện tặng chút lễ luôn!”
Trầm Minh Thành nhìn về phía Diệp Mặc, cười nói.
“Chú quá khách khí rồi!”
Diệp Mặc cũng cười nói.
Lúc này, Diệp Chính Đức đặt đồ vật trong tay xuống, rồi quay người đi ra ngoài với Cha Diệp, trong miệng còn nói: “Bên ngoài còn có mấy thùng rượu với rất nhiều hải sản nữa. . .Ấy! Không nhiều! Thật không nhiều đâu! Không đáng mấy đồng tiền đâu!”
Hai người liền đi ra ngoài.