Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Phương Học Dân: Nhà Họ Có Đứa Con Trai Tốt! (2)

Chương 431: Phương Học Dân: Nhà họ có đứa con trai tốt! (2) Chương 431: Phương Học Dân: Nhà họ có đứa con trai tốt! (2)

“Hai người đến rồi à!”

Cha Diệp nhìn thấy vợ chồng Phương Học Dân ở bên ngoài thì hơi giật mình.

Hai vợ chồng này vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt thì vẫn đờ đẫn như cũ.

Khi nghe thấy tiếng của Cha Diệp, thì ánh mắt bọn họ lại trở nên vô cùng hoảng hốt.

Bọn họ nhìn thấy rõ ràng tất cả những chuyện vừa rồi.

Từ vị ông chủ Diệp này, cho đến ông chủ Trầm kia, thì đều khách khí và vô cùng nhiệt tình với Diệp Chính Hoa này, giống như nhà Diệp Chính Hoa còn nhiều tiền hơn nhà bọn họ vậy . . .

Còn cả căn biệt thự mấy chục triệu này nữa, cũng đúng là nhà của Diệp Chính Hoa!

Tất cả những chuyện này, quả thật là không thể tin nổi!

“Đứng đây làm gì, vào trong uống chén trà thôi!” Cha Diệp tiến lên, mời rất nhiệt tình.

“Ừ!”

Hai người sững sờ một tiếng, rồi bị Cha Diệp kéo vào trong nhà, hai gương mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ.

Bọn họ không phải đến làm khách, mà là đến để chọc thủng lời nói dối của Diệp Chính Hoa, khiến cho Diệp Chính Hoa khó chịu, nhưng mà tuyệt đối không ngờ tất cả đều là thật, chẳng có lời nói dối nào ở đây cả.

Cũng không biết nhà Diệp Chính Hoa này có cơ duyên gì, mà bỗng nhiên lại trở nên hiển hách đến trình độ này!

Chấn động, kinh ngạc, mê mang, nghi ngờ, khó hiểu, còn cả cực kỳ hâm mộ. . .

Các loại tâm trạng đều đồng loạt xông lên, quả thật là ngũ vị tạp trần, cực kỳ phức tạp.

“Tố Mai!”

Mẹ Diệp nhìn thấy hai người thì cũng bước nhanh qua rồi cười nói.

Vừa rồi bà cũng đã nghe Chính Hoa nói gặp hai người ở cổng khu biệt thự.

Ngày xưa hai nhà rất thân thiết, thường xuyên qua lại, nhưng hai năm nay lại hơi xa cách, cho nên cũng không gặp nhau nhiều.

“Thúy Anh!”

Hoàng Tố Mai ngẩng đầu lên, cố gắng gạt như một nụ cười trên gương mặt đã cứng ngắc.

Hoàng Tố Mai đánh giá căn biệt thự hào hoa này một chút, nhìn vào bên trong thì thấy nội thất ở bên trong còn hào hoa hơn, còn cả vị Ông chủ Trầm đang ngồi cười nói với gia đình bọn họ, thì đáy lòng Ông chủ Trầm lại trở nên hoảng hoảng, cảm thấy không chân thực.

“Mau vào ngồi đi!”

Mẹ Diệp gọi hai người vào nhà, rồi lại đi pha trà.

Hai người ngồi xuống, nhìn hai bên một chút, càng nhìn lại càng mất tự nhiên.

Trước kia bọn họ vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống của mình tốt hơn gia đình này, đáy lòng không khỏi có chút cảm giác ưu việt, xem thường gia đình này, cho nên mới dần dần không qua lại với nhau, nhưng bây giờ, gia đình này lại có cuộc sống tốt như vậy, nhà mình so với nhà họ thì trở nên vô cùng khó coi.

“Đây là. . .Tiểu Mặc à!”

Hoàng Tố Mai cảm thấy hơi xấu hổ, liền nhìn về phía người thanh niên rồi cười nói.

Hoàng Tố Mai đánh giá vài lần thì lại cảm thấy khó tin.

Trước kia bà cũng đã gặp qua người con trai này của Thúy Anh, khi đó chắc vẫn đang học cấp ba, dáng dấp đúng là hơi đẹp trai, nhưng hoàn toàn không thể so sánh được với bây giờ, bây giờ không chỉ đẹp trai, mà còn có một khí chất không tầm thường nữa.

Thậm chí liếc nhìn qua cũng có cảm giác hơi lóa mắt.

“Đúng vậy! Bà không nhận ra được đúng không!”

Mẹ Diệp mang trà đến rồi cười nói.

“Đúng là không nhận ra. . .thay đổi nhiều quá mà!” Hoàng Tố Mai nhận chén trà rồi cười cười.

“Thúy Anh, căn . . . căn phòng này là?”

Hoàng Tố Mai nhấp một ngụm trà rồi hỏi.

“Là Tiểu Mặc mua! Thời gian gần đây Tiểu Mặc kiếm được ít tiền.” Mẹ Diệp cười nói.

“Ừ!”

Gương mặt Hoàng Tố Mai cứng đờ, rồi hơi gật đầu.

Đáy lòng thì lại cười khổ, đây mà gọi là ít tiền sao? Ngôi biệt thự này ít nhất phải 30 40 triệu, thậm chí còn có thể để một nhân vật hiển hách như ông chủ Trầm đích thân đến nhà tặng lễ, thì mặt mũi phải lớn đến đâu đây!

Đến cùng thì đứa con trai này của Thúy Anh làm gì đây? Lại kiếm được bao nhiêu tiền đây?

Hoàng Tố Mai nghĩ đến đây thì trong lòng lại càng rung động.

“Em đi đây, em phải chạy qua một bữa tiệc rượu rồi!”

Diệp Chính Đức ngồi một lúc, rồi đứng dậy tạm biệt.

“Tôi cũng đi đây, sau này rảnh rỗi thì qua nhà tôi chơi nhé!”

Trầm Minh Thành cũng đứng dậy theo, sau đó mỉm cười chào Diệp Mặc, rồi lại cùng Diệp Chính Đức đi ra cửa.

“Bọn tôi cũng về đây!”

Hai vợ chồng Phương Học Dân thấy thế cũng vội vàng đứng lên.

Bọn họ ngồi mười mấy phút ở trong này mà như ngồi bàn chông, nên không muốn ở thêm một giây nào nữa, cứ thấy gia đình này tốt thì trong lòng bọn họ lại khó chịu hơn.

“Được rồi! Tôi tiễn mọi người ra ngoài!”

Cha Diệp cười nói, rồi cùng Diệp Mặc tiễn khách ra ngoài cửa.

Hai người Diệp Chính Đức lên xe của mình rồi rời đi, vợ chồng Phương Học Dân thì đi bộ, khi bọn họ ra ngoài thì thần sắc vẫn hơi hoảng hốt.

Đi được một lát thì hai người dừng lại, quay người lại nhìn một cái, ánh amwts vô cùng phức tạp.

Trong mắt Phương Học Dân thì nhiều hơn một ít cảm khái, còn trong mắt Hoàng Tố Mai thì lại nhiều hơn vài phần hâm mộ và ghen tỵ.

“Đừng nhìn nữa!”

Một lúc lâu sau, Phương Học Dân tỉnh tảo lại, rồi liếc mắt nhìn vợ mình một chút, thở dai: “Người ta có đứa con trai tốt, hâm mộ cũng không được! Đi thôi!”

Phương Học Dân nói xong thì quay người đi về phía trước.

Hoàng Tố Mai vẫn run lên một lúc rồi mới hoàn hồn, thở dài một hơi rồi đi theo.

“Ông nói xem, tại sao con trai bọn họ lại lợi hại như vậy chứ?

“Thật sự là bất ngờ. . .”

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện về gia đình này, dần dần đã biến mất ở cuối đường.

Bình Luận (0)
Comment