“Số 13. . .”
Vương Thiên Vũ đi vài bước thì nhìn thấy bảng số phòng ở trên cửa, anh ta bước nhanh qua rồi đẩy cửa đi vào.
Trong gian phòng riêng rộng rãi chỉ có một người đang ngồi, người này nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn qua.
Vương Thiên Vũ vừa nhìn vào thì toàn thân chấn động như bị đánh mạnh.
Gương mặt đang lộ vẻ khinh miệt và coi thường của anh ta đã biến thành rung động mãnh liệt cùng với vẻ không thể tin nổi.
Gương mặt trước mắt này đẹp trai đến mức không thể nào hình dung nổi!
Trang Khả Lam không sai chút nào, tên này đẹp trai hơn mình nhiều.
Vương Thiên Vũ ngây người giây lát, gương mặt cũng hung hăng co quắp một chút, trong mắt lại hiện ra vẻ ghen tỵ mãnh liệt.
Đám người Vu đạo diễn ở phía sau anh ta cũng ngây ra như phỗng.
“Hừ! Cũng chỉ là một tên idol trên mạng mà thôi!”
Vương Thiên Vũ hừ một tiếng.
Lúc này mấy người Vu đạo diễn cũng phản ứng kịp.
Tên này đúng là rất đẹp trai, nhưng nói đến bản lĩnh và thân phận, thì làm sao có thể so được với một ngôi sao hạng nhất như Vương Thiên Vũ.
Bọn họ quan sát tỉ mỉ một chút thì bỗng nhiên hiểu được vì sao Tô Thiên Hậu lại nhìn trúng người này.
“Các người là . . .?”
Trong gian phòng, Diệp Mặc cau mày, nghi ngờ nhìn đám người đứng ngoài cửa.
“Người anh em, anh tốt số thật đấy!”
Vương Thiên Vũ trầm mặt, sải bước đi vào trong, rồi nheo mắt nhìn người thanh niên đẹp trai phía trước, khóe miệng thì xuất hiện một nụ cười mỉa mai.
Tên mặt trắng nhỏ này thật sự là quá may mắn!
“Đây chính là con của cô ấy à? Hai đứa cơ à!” Vương Thiên Vũ nhìn lướt qua hai đứa bé rồi bật cười một tiếng: “Người anh em, cảm giác trông con hộ người khác cũng không tệ chứ!”
Vương Thiên Vũ nói xong thì đi đến trước mặt Diệp Mặc, nhìn từ trên cao xuống với dáng vẻ cao ngạo.
Diệp Mặc lại cau mày lại, hắn nhận ra người này, người này là một ngôi sao đang hot, đã từng diễn không ít vai nam chính số 1 trên phim truyền hình, cũng tương đối nổi tiếng.
Diệp Mặc buông đũa xuống, rồi cầm khăn lên lau miệng.
Sau đó, hắn ung dung ngẩng đầu lên nhìn, thản nhiên nói: “Vương Thiên Vũ?”
“Ui! Nhìn thấy tôi mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, gan không nhỏ nhỉ!”
Vương Thiên Vũ cười nói.
Người bình thường nhìn thấy anh ta thì sao có thể thong dong và bình tĩnh như vậy, xem ra tên này nghĩ rằng trèo lên Tô Thiên Hậu thì không cần sợ rồi.
“Mấy người kia là ai?”
Diệp Mặc nhìn về phía mấy người đang đứng ở cửa xem kịch vui.
“Đó là Vu đạo diễn! Một đạo diễn rất nổi tiếng! Nhưng chắc anh không biết đâu, một nhân vật nhỏ như anh thì sao có thể tiếp xúc được với những đại lão như vậy chứ!” Vương Thiên Vũ quay người chỉ về phía người đàn ông trung niên kia, rồi to giọng giới thiệu.
Sau khi quay người lại, thì trên mặt Vương Thiên Vũ tràn đầy mỉa mai và giễu cợt.
“Ừ!”
Diệp Mặc gật đầu, ánh mắt không có chút gợn sóng nào.
Vương Thiên Vũ thấy thế thì nhướng mày, trong lòng hơi bực mình.
Tên này bĩnh tĩnh thể nhỉ!
“Anh không sợ chút nào à?”
Vương Thiên Vũ kéo một cái ghế ra, rồi ngồi xuống, lại nhìn Diệp Mặc với dáng vẻ bỡn cợt.
“Có gì phải sợ!”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Vương Thiên Vũ rồi cười nói.
“Thằng nhãi này ngông cuồng thật đấy!” Vương Thiên Vũ còn chưa lên tiếng, Vu đạo diễn kia đã nổi giận đùng đùng, cất tiếng mắng to.
Đám người bọn họ có đạo diễn nổi danh, có ngôi sao hạng nhất, ai cũng là người có thân phận, nhưng dường như tên mặt trắng nhỏ này lại không đặt bọn họ vào mắt, hoàn hoàn coi bọn họ là không khí.
“Người anh em, anh to gan đấy!”
Vương Thiên Vũ cười ha ha, nhưng một giây sau, sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống, nói với giọng lạnh lùng: “Bây giờ, chúng tôi không thể làm gì anh, nhưng mà sau này, chúng tôi có rất nhiều biện pháp chơi chết anh, để cho anh thân bại danh liệt, để cho anh chịu nhiều đau khổ.”
“Thật à?” Diệp Mặc hơi cau mày, rồi cười nói.
“Anh không tin?”
Vương Thiên Vũ cũng cười, lại cảm thấy tên này có chút buồn cười, giống như tên này không biết bản lĩnh của đám người bọn họ lớn bao nhiêu vậy.
“Không tin!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Vậy thì, anh cứ chờ xem!”
Vương Thiên Vũ cười nói, sau đó đứng lên sửa sang lại quần áo, rồi lại duỗi bàn tay ra vỗ mạnh lên bờ vai của Diệp Mặc một cái.
“Tên ngu xuẩn này!”
“Chỉ là một tên mặt trắng nhỏ ở bên cạnh Thiên Hậu, thế mà đã cảm thấy mình không tầm thường rồi à!”
Đám người Vu đạo diễn đứng ở cửa đều nhỏ giọng chửi mắng, thần sắc đều có chút bỡn cợt.
“Chúng ta đi thôi!”
Vương Thiên Vũ cười một cái, rồi bước ra khỏi phòng, sau đó gọi đám người quay lại gian phòng của mình.
“Vương Thiên Vũ à!”
Trong gian phòng, Diệp Mặc ngồi lẩm bẩm một câu.
Trong đôi mắt hơi híp lại có một tia ánh sáng lạnh lẽo tràn ra.
“Cần gì phải đợi đến sau này chứ!”
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên tìm số điện thoại của Tề Diệu Huy rồi gọi qua, sau đó hắn lại tiếp tục gọi vài cuộc điện thoại, lúc này mới đặt điện thoại di động xuống.
“Phục vụ, tính tiền!”
Diệp Mặc gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán xong thì mang hai đứa bé rời đi.