Đám người Vương Thiên Vũ trở lại phòng của mình rồi ngồi xuống.
“Sao rồi?”
Trang Khả Lam cười nói.
“Tên đó chính là tên ngu xuẩn!” Vu đạo diễn lại mắng lên: “Bám váy một người đàn bà thì cảm thấy mình không tầm thường, đời tôi xem thường loại người này nhất.”
“Cô nói không sai, đúng là anh ta đẹp trai, có điều đầu óc anh ta lại không tốt lắm, tôi nói với anh ta là, có tin tôi sẽ chơi chết anh ta không, thế mà anh ta lại còn ra vẻ tự tin rồi nói không tin, anh ta tưởng mình là ai vậy! Đúng là tên hề!”
Vương Thiên Vũ uống một hớp rượu, rồi giễu cợt nói.
“Anh ta nói như vậy thật á?”
Trang Khả Lam nói với vẻ kinh ngạc.
“Đúng thế, tôi cũng nghe được, lúc đó tôi cũng bật cười.” Vu đạo diễn ở bên cạnh hưng phấn nói.
“Vậy anh ta. . . đúng là một tên hề rồi!”
Trang Khả Lam bĩu môi một cái rồi cười.
Diệp Mặc này vốn chẳng có gì cả, chỉ là dạo gần đây kiếm được chút tiền thôi, với lại anh ta cũng không phải là người ở Đế Kinh, vậy thì làm sao đấu lại đám người Vương Thiên Vũ này chứ.
Xem ra, anh ta sắp sửa sấp mặt rồi!
Trang Khả Lam nghĩ đến đây thì không khỏi đắc ý.
“Thế. . .mọi người chuẩn bị chơi anh ta thế nào?” Trang Khả Lam cười hỏi.
“Biện pháp thì rất nhiều, nhưng chúng ta cứ ăn tết xong đã, sau đó mới điều tra anh ta sau, đến khi đó thì chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi.” Khóe miệng Vương Thiên Vũ nhếch lên, đắc ý nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Vương Thiên Vũ chỉnh người khác, cho nên đã rất nhuần nhuyễn.
“Cũng đúng!”
Trang Khả Lam mỉm cười, trong lòng càng vui vẻ hơn.
“Ấy! Đừng nhắc đến tên đó nữa, uống rượu đi!” Vu đạo diễn cười ha ha một tiếng, rồi cầm ly rượu đứng lên, bắt đầu cụng ly với mọi người.
Loại nhân vật nhỏ này trong mắt Vu đạo diễn căn bản chẳng đáng nhắc tới, cũng không cần thiết nói rồi, làm hỏng bầu không khí bữa rượu này.
Trang Khả Lam chậm rãi đứng lên, rồi cầm ly rượu lên cụng một cái, sau đó ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Thức ăn không ngừng mang lên, đám người vừa ăn vừa uống, bầu không khí vô cùng nhiệt liệt.
Đôi bàn tay thô ráp của Vu đạo diễn thỉnh thoảng lại sờ lên cặp đùi đẹp săn chắc ở bên cạnh, miệng thì cười vui vẻ liên tục.
Ông ông ông!
Bỗng nhiên, một chiếc điện thoại di động ở trên bàn rung lên.
Vương Thiên Vũ cầm lên xem thì cười nói: “Là người đại diện của tôi!”
“Nghe đi nghe đi, công việc quan trọng hơn mà!” Vu đạo diễn cười to nói.
Vương Thiên Vũ gật đầu, rồi nhận điện thoại.
Khi nghe thấy âm thanh lo lắng ở đầu dây điện thoại bên kia thì vẻ mặt tươi cười của Vương Thiên Vũ dần dần đọng lại, cơ thể cũng cứng đờ tại chỗ, sau đó đôi mắt tràn đầy mờ mịt và khó tin đã trừng to.
“Sao… Tại sao lại như vậy? Không phải đã nói là mấy ngày nữa ký kết sao? Tại sao bọn họ lại đổi rồi?”
Vương Thiên Vũ sửng sốt một lúc, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, rồi kích động quát lên.
“Bọn họ có ý gì! Muốn chơi tôi đúng không!”
Sau đó, Vương Thiên Vũ lại rít gào lên một tiếng giận dữ.
Bốn phía bỗng nhiên an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều dừng động tác rồi nhìn về phía Vương Thiên Vũ.
“Mịa nó!”
Một lát sau, Vương Thiên Vũ cúp điện thoại, rồi vỗ bàn một cái, nổi giận mắng lên, trên gương mặt khá đẹp trai đã tái nhợt.
“Thiên Vũ, có chuyện gì thế?”
Vu đạo diễn đặt ly rượu xuống, rồi nói với vẻ nghi ngờ: “Có chuyện gì mà nổi giận đến vậy?”
“Có một bộ điện ảnh đã nói rằng để tôi diễn vai nam chính số hai, qua mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng, nhưng đối phương bỗng nhiên lại đổi ý, nói rằng không cần tôi nữa, mọi người nói xem, có phải là họ trêu đùa tôi không!” Vương Thiên Vũ nổi giận mắng.
“Bộ điện ảnh này tên là gì? Của công ty nào?”
Vu đạo diễn cau mày nói.
“Truyền thông Thời Đại!” Vương Thiên Vũ buồn bực nói.
Vương Thiên Vũ cũng không hiểu nổi, mình và bên đó quan hệ khá tốt, trước đó cũng đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, tại sao bỗng nhiên lại thay đổi, mà một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.
“Ai! Không sao không sao!”
Vu đạo diễn cười nói: “Chỉ là một bộ điện ảnh mà thôi! Không có gì to tát, cậu nổi tiếng như vậy, sau này còn nhiều cơ hội mà!”
Vu đạo diễn cũng gặp nhiều chuyện như này rồi, khẳng định là có người vận dụng quan hệ để nhét người vào, chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì.
Vương Thiên Vũ cắn răng, buồn phiền một lúc rồi cầm ly rượu ở trước mặt lên, tu ừng ựng một hơi.
“Cũng đúng, không có gì to tát cả!”
Vương Thiên Vũ mỉm cười nói, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
“Nào nào nào, uống rượu!”
Vu đạo diễn giơ ly rượu lên cao, rồi hét lên.
Ông ông ông!
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động đó lại vang lên.
Vương Thiên Vũ vừa cầm ly rượu đứng lên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì cau mày lại.
Lại là người đại diện!
Có lẽ vẫn là chuyện vừa rồi!