Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442: Vương Thiên Vũ Sợ Hãi (2)

Chương 442: Vương Thiên Vũ sợ hãi (2) Chương 442: Vương Thiên Vũ sợ hãi (2)

“Phiền quá đấy! Tôi còn đang uống rượu!” Vương Thiên Vũ nhận máy, có chút buồn bực nói.

Nhưng mà một giây sau, cơ thể Vương Thiên Vũ lại cứng đờ, sắc mặt lại đọng lại một lần nữa.

Cơ thể anh ta bỗng nhiên run lên một cái, rồi đặt mông ngồi xuống, ly rượu trong tay cũng run lên, rượu bên trong bắn lên đầy người anh ta.

Nhưng, Vương Thiên Vũ vẫn hồn nhiên không hay, mà chỉ ngơ ngác ngồi tại chỗ, gương mặt dần dần đã tái nhợt.

Đôi mắt thì trợn trừng như cá chết, tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin.

“Tại sao có thể như vậy?”

Môi Vương Thiên Vũ run lên, phát ra một tiếng thì thào, cả người giống như đã mất hồn vậy.

Trong gian phòng riêng lại yên tĩnh lại.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Thiên Vũ thì đều ngây ra.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

“Tất cả . . . tất cả những bộ phim hẹn tôi đều mất sạch rồi!” Vương Thiên Vũ đặt điện thoại di động xuống, lầm bầm một câu, sắc mặt thì một mảnh trắng bệch, bàn tay cầm ly rượu dần dần run lên, càng run càng kịch liệt.

Nội tâm của Vương Thiên Vũ cũng sợ hãi đến cực điểm.

Vương Thiên Vũ rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không bình thường, chắc chắn là có một nhân vật lợi hại nào đó đã ra tay đối phó mình.

Thế nhưng mà, chuyện này không đúng lắm!

Mình có trêu chọc nhân vật nào như vậy bao giờ đâu?

Đám người xung quanh nghe thấy thế thì tâm thần cũng chấn động kịch liệt, cảm thấy rất khó tin.

Các bộ phim hẹn Vương Thiên Vũ đều là ở những công ty khác nhau, tại sao nói không có liền không có rồi?

Đây là đắc tội với đại lão nào rồi?

Rất nhanh, ánh mắt bọn họ đều trở nên khác thường.

Hiển nhiên là Vương Thiên Vũ này đã đắc tội với một nhân vật lợi hại rồi, chỉ sợ con đường ngôi sao của anh ta đã đứt rồi, không còn gì đáng giá kết giao nữa, với lại, qua lại với anh ta thì có lẽ còn bị liên lụy.

“”Cậu em Vương này, cậu. . . đã đắc tội với thần tiên ở đâu thế!”

Vu đạo diễn lấy lại tinh thần, rồi cười khan một tiếng, ánh mắt ông ta nhìn Vương Thiên Vũ đã lạnh nhạt hơn vài phần.

“Tôi. . .tôi không có mà!”

Vương Thiên Vũ vội vàng giải thích, giọng nói đã mang theo một tia nghẹn ngào: “Tôi thật sự không có!”

“Vậy sao?”

Vu đạo diễn thản nhiên nói.

Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, khẳng định Vương Thiên Vũ này đã chọc phải một vị đại lão cực kỳ lợi hại nên mới bị phong sát, thế mà cậu ta còn dám ngụy biện, lại còn diễn như thật nữa, không hổ danh là diễn viên nhỉ!

“Vương Thiên Vũ, cậu suy nghĩ kỹ lại xem mình đã đắc tội với ai, tốt nhất là đừng liên lụy đến bọn tôi.”

Vu đạo diễn cười nhạo, rồi bày ra dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn với Vương Thiên Vũ.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên người Vu đạo diễn cũng vang lên.

“Tôi nhận điện thoại đã, alo . . .”

Vu đạo diễn cầm điện thoại lên, rồi cười nói một tiếng.

Nhưng mà một giây sau, ý cười trên mặt ông ta cũng đọng lại, toàn thân rung mạnh như bị sét đánh.

Gương mặt thì đã nghệt cả ra.

Đôi mắt trợn trừng như cá chết, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

Tất cả mọi người ở xung quanh thấy thế thì đều ngây ngẩn cả người.

Đây, lại là chuyện gì đây?

Bọn họ nhìn thấy cơ thể của Vu đạo diễn run rẩy, sắc mặt thì dần dần trắng bệch giống hệt Vương Thiên Vũ, thì bọn họ lại càng mê mang và mờ mịt.

Hôm nay, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

“Vu đạo diễn, ngài sao thế?”

Trang Khả Lam cau chặt đôi lông mày, rồi nhỏ giọng hỏi.

Trang Khả Lam cực kỳ buồn bực, đầu tiên là Vương Thiên Vũ xảy ra chuyện, giờ lại đến Vu đạo diễn cũng xảy ra chuyện, quả thật là có chút kỳ lạ!

“Tôi. . . tôi bị công ty đóng băng rồi!”

Vu đạo diễn ngồi bịch xuống ghế, sắc mặt đã một mảnh trắng bệch.

Ông chủ công ty vừa mới gọi điện thoại đến, nói rằng mấy bộ phim tiếp theo không cần mình, bảo mình nghỉ ngơi cho tốt, đây chẳng phải là muốn đóng băng mình sao!

Thế nhưng mà, mình cũng không làm gì mà!

Tại sao lại bị đóng băng rồi?

Nghe giọng điệu tực hổn hển của ông chủ, thì giống như mình đã gây ra tai họa to bằng trời vậy, còn không ngừng mắng mình là ngu xuẩn, đần độn, không biết trời cao đất rộng.

Nhưng mà mình nào có làm gì!

Vu đạo diễn cảm thấy mình rất tủi thân.

Trang Khả Lam nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, đôi mắt bỗng nhiên mở to ra, tràn đầy kinh hãi.

Một người bị phong sát, một người bị đóng băng!

Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?

Người ở xung quanh đều sợ ngây người.

Một người là ngôi sao hạng nhất, một người là đạo diễn nổi tiếng, người nào có năng lực đem hai người bọn họ phong sát, đóng băng?

Nhân vật này phải là nhân vật lợi hại đến mức độ nào chứ!

Bọn họ chỉ vừa nghĩ đến đã không nhìn được mà rùng mình rồi, có cảm giác không rét mà run!

Thân phận và thực lực của nhân vật này không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng được.

Bởi vì, kể cả mấy ông chủ của công ty lớn trong vòng tròn cũng tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy, nhân vật này phải lợi hại hơn bọn họ gấp trăm lần, ngàn lân.

Ừng ực!

Có người nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt cũng tại nhợt theo.

Hai người này đã gây họa động trời rồi!

Hôm nay bọn họ ăn cơm cùng hai người này thì có bị liên lụy không?

“Tôi. . .tôi không làm cái gì mà. . .thật mà, mọi người phải tin tôi!” Vu đạo diễn nhìn về phía đám người ở bốn phía, vẻ mặt hiện lên vẻ cầu xin, giọng nói thì tràn đẩy tủi thân.

Bình Luận (0)
Comment