“Sao thế?”
Diệp Mặc thấy Quản lý La quay lại thì ra vẻ không biết gì, hỏi thăm một câu.
“A! Có một vị khách không hài lòng với phục vụ của chúng ta, cho nên đang cáu kỉnh, còn bắt tôi qua đó để xin lỗi.” Quản lý La cười gượng một tiếng, rồi nói với vẻ bất đắc dĩ.
Đối phương chính là một ngôi sao lớn, ông ta thực sự không dám đắc tội.
Nếu không thì người ta đăng một cái Weibo là danh dự của khách sạn sẽ bị ảnh hưởng ngay.
“Ai mà tính khí xấu vậy?” Diệp Mặc cười hỏi.
“Là một ngôi sao lớn!” Quản lý La nở nụ cười đắng chát.
Chỉ mua hộ chậm một chút mà đã phát cáu rồi, người bình thường thì nào dám làm vậy, còn bắt quản lý như ông ta tự mình đi qua xin lỗi nữa, thực sự là quá đáng.
“Lớn bao nhiêu?” Diệp Mặc cau mày hỏi.
“Là Cao Mỹ Hồng!” Quản lý La lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Đay chính là một ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc, độ hot cũng rất cao, còn có mấy chục triệu fan trên Weibo.
“Cao Mỹ Hồng?”
Diệp Mặc giật mình đầy ngạc nhiên.
Sau đó thì lại bật cười một tiếng.
Đúng là Cao Mỹ Hồng này là một nữ ca sĩ rất nổi tiếng trong giới âm nhạc, ngoại trừ Ngọc Tình ra thì không ai ngăn chặn được cô ta, cho nên được gọi là ‘chị hai’ ở giới âm nhạc, vạn năm về nhì.
“Sao cô ta lại ở đây?” Diệp Mặc lại hỏi tiếp.
Loại ngôi sao như Cao Mỹ Hồng thì đều có biệt thự ở Đế Kinh, coi như muốn ở khách sạn thì cũng sẽ ở khách sạn xa hoa hơn.
“Cạnh đây có mấy quán bar khá nổi tiếng!”
Quản lý La cười nói: “Đám ngôi sao đó chơi mệt rồi thì sẽ qua đây nghỉ, nam nữ đều có, có khi còn mang theo vài người đến chơi.”
Diệp Mặc ừ một tiếng, cũng hiểu ý tứ của Quản lý La.
“…Lát nữa chúng ta đi qua đó xem.” Diệp Mặc cười nói.
“Chủ tịch Diệp, chuyện này. . .”
Quản lý La hơi giật mình, nhưng thấy vị Chủ tịch Diệp này không nói gì nữa thì ông ta cũng không dám lên tiếng.
Khoảng 10 phút đồng hồ sau, Diệp Mặc cho hai đứa bé uống sữa xong thì thu dọn một chút, sau đó thì đi theo Quản lý La lên tầng trên.
“Quản lý của các người đâu? Tại sao vẫn chưa đến? Các người cố ý đúng không? Các người có tin tôi sẽ khiếu nại khách sạn rách này của các người không? Tôi chỉ cần đăng một cái Weibo là việc kinh doanh của các người sẽ toang luôn đấy.”
Hai người vừa mới bước ra khỏi thang máy, thì đã nghe thấy tiếng mắng sắc nhọn truyền đến từ cách đó không xa.
Quản lý La nhất thời cười gượng.
Tính tình của vị này vốn đã thối rồi, giờ lại còn bắt cô ta chờ hơn 20 phút, khiến cho cô ta còn nóng giận hơn.
“Cao tiểu thư, quản lý của chúng tôi có chút việc nên đến chậm một chút!”
Trong phòng, một nhân viên đang không ngừng khom người xin lỗi.
“Các người thử nói xem có chuyện này quan trọng hơn chuyện này! Nếu như không nói được thì hôm nay không xong đâu!”
Cao Mỹ Hồng mặc một chiếc áo khoác ở ngoài, bên trong là một bộ đồ ngủ có chất vải rất mỏng manh, coi như miễn cưỡng có thể che được cơ thể cô ta, tuy cô ta đã gần 30 tuổi, không còn yểu điệu như các thiếu nữ 16, da thịt cũng không mềm mại như xưa nữa, nhưng lại có nhiều hơn vài phần thành thục và nở nang.
Gương mặt cũng khá xinh đẹp và tinh xảo.
Dù sao cũng là một ngôi sao, nên dĩ nhiên dung mạo sẽ không kém.
Cao Mỹ Hồng còn không trang điểm, sắc mặt có chút tiều tụy, phía dưới đôi mắt là một quầng thâm rất đậm, không hề chỉnh chu và xinh đẹp như ở trên màn hình tivi.
Giờ phút này, Cao Mỹ Hồng đang ngồi vắt chân trên ghế, gương mặt thì vênh lên, nheo mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy nhân viên của khách sạn.
Đáy lòng Cao Mỹ Hồng lại như có một đám lửa đang đốt.
Dù sao Cao Mỹ Hồng mình cũng là một ca sĩ đỉnh cấp cực kỳ hot! Đi đến đâu cũng có người khách khí và vô cùng nhiệt tình với mình, nhưng bây giờ, một quản lý khách sạn nho nhỏ cũng dám để mình chờ lâu như vậy!
Chuyện này hôm nay chưa xong đâu!
“Cao tiểu thư, ngài chờ một thêm lát!” Nhân viên khách sạn cười gượng, ánh mắt thì không ngừng liếc về phía cửa phòng.
Cao Mỹ Hồng hừ một tiếng, lại định mắng tiếp thì nhìn thấy có người đi vào cửa phòng.
“Cao tiểu thư, xin lỗi tôi đến chậm!”
Quản lý La chạy chậm vào phòng, khi đến trước mặt Cao Mỹ Hồng thì khom người nói với vẻ áy náy.
“Ui! Anh còn biết đến đây cơ à!”
Cao Mỹ Hồng lườm nguýt một cái, nói giọng the thé: “Cố tình bắt tôi chờ đúng không? Khách sạn của các người kinh thật đấy! Khách sạn của các người dám đối xử với khách hàng như vậy à? Có tin tôi cho khách sạn này còn hot hơn không?”
“Cao tiểu thư, tôi thật sự có việc thật mà!” Quản lý La cười gượng: “Tôi phải tiếp đãi một vị khách quý!”
“Khách quý? Nói vậy thì tôi không phải là khách quý của các người à?”
Cao Mỹ Hồng giận quá mà bật cười.
Quản lý La này không giải thích thì còn đỡ, vừa giải thích Cao Mỹ Hồng lại còn tức giận hơn.
Bằng vào danh tiếng và địa vị của Cao Mỹ Hồng mình, thì cái khách sạn rách nát này có thể có khách quý nào quan trọng hơn mình sao?