Một lát sau, Diệp Mặc gọi một chiếc xe rồi dẫn hai đứa bé ra ngoài.
Diệp Mặc chỉ có mỗi một chiếc xe La Voiture Noire ở Đế Kinh, lại là xe thể thao, cho nên không tiện chở hai đứa bé đi.
“Đông người phết nhỉ!”
Khi đến cửa chính vườn bách thú của Đế Kinh, Diệp Mặc nhìn thoáng qua dòng người thì sợ hãi than lên một tiếng.
Diệp Mặc lên mạng tìm hiểu một chút thì thấy rằng vườn bách thú rất rộng lớn, phải hơn 80 nghìn mét vuông, gần bằng 100 cái sân bóng rồi.
“Đi thôi!”
Sau khi mua vé xong thì hắn đẩy xe đẩy đi vào trong.
Trạm đầu tiên đương nhiên là đi xem gấu trúc.
“Ê a! Ê a!”
Hai đứa bé nhìn thấy gấu trúc thì vung vẩy đôi tay nhỏ lên, hết sức hưng phấn.
Diệp Mặc thấy hai đứa bé thích thú thì đứng thêm một lát, sau đó mới bắt đầu đi dạo trong vườn bách thú, hình như hai đứa nhóc này rất to gan, nhìn thấy rắn, hổ, sư tử… mà chẳng sợ chút nào.
“Xem hổ kìa!”
Diệp Mặc dừng ở chỗ khu nuôi hổ lâu hơn một chút.
Qua mấy ngày nữa là năm con hổ rồi, tất nhiên phải xem nhiều hơn rồi.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được kỹ năng: Ngôn ngữ.]
Bất tri bất giác hai tiếng đã trôi qua.
Sau khi âm thanh của hệ thống vang lên thì Diệp Mặc cũng cảm nhận được có rất nhiều thứ xuất hiện ở trong đầu mình.
Nào là tiếng Anh, tiếng Pháp. . .nói chung là những ngôn ngữ thường dùng thì hắn đều biết, hơn nữa còn ở mức độ khá giỏi.
“Không tệ!” Diệp Mặc mỉm cười.
Tác dụng của kỹ năng này cũng khá lớn, sau này tiếp xúc với người nước ngoài thì không phải lo nữa rồi.
Tập đoàn Bảo Duyệt là tập đoàn mang tính quốc tế, tổng bộ đặt ở nước ngoài, nên sau này sớm muộn gì cũng tiếp xúc.
Diệp Mặc đi dạo thêm một lúc rồi rời khỏi vườn bách thú.
“Đi Bảo Duyệt xem một chút vậy!”
Đế Kinh cũng có một nhà khách sạn Bảo Duyệt.
Nửa tiếng sau, Diệp Mặc liền chạy đến khách sạn.
“Chủ tịch Diệp!”
Quản lý khách sạn đã dẫn người chờ sẵn ở cổng.
Trên đường qua đây Diệp Mặc đã liên lạc với người của tập đoàn rồi.
“Quản lý La!”
Diệp Mặc nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực quản lý rồi cười nói: “Tôi chỉ qua xem thôi, một mình quản lý La dẫn tôi đi loanh quanh là được, không cần nhiều người như vậy đâu.”
“Vâng, Chủ tịch Diệp!”
Quản lý La vội vàng vung tay ra hiệu cho đám người sau lưng tản đi, sau đó thì nở nụ cười ân cần đi đến bên người Diệp Mặc.
Quản lý La đã nghe đồng nghiệp ở thành phố H nói đến vị Chủ tịch Diệp này, tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ tài phú khổng lồ như vậy, chứng tỏ gia thể phải vô cùng hiển hách, cực kỳ bất phàm.
“Chủ tịch Diệp, hai đứa bé có cần gì không ạ?”
Quản lý La nhìn thoáng qua hai đứa bé đang nằm trong xe đẩy thì lộ ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục, sau đó lại cười nói.
“Cho tôi một ít nước ấm để tôi pha sữa cho bọn nhỏ!” Diệp Mặc nói.
“Vâng vâng vâng!” Quản lý La vội vàng gật đầu, rồi chạy chậm đi qua một bên, một lát sau ông ta cầm một bình nước ấm về.
“Xem ra nhà khách sạn này cũng không tệ nhỉ!”
Diệp Mặc đi vào một căn phòng rồi ngồi xuống, sau đó vừa pha sữa vừa nói.
Khách sạn này cao 60 tầng, còn cao hơn cả khách sạn ở bên thành phố H, phong cách trang trí cũng hiện đại hơn một ít.
“Đây là khách sạn tốt nhất của tập đoàn ở trong nước!”
Quản lý La đứng ở bên cạnh cười nói: “Khi thiết kế và trang trí thì đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, khu đất này cũng là trung tâm khu CBD, vô cùng phồn hoa.”
“Công việc kinh doanh thì sao?” Diệp Mặc lại hỏi.
“Rất tốt ạ, thường xuyên sẽ kín phòng.” Quản lý La nói với vẻ tự hào.
“Thế thì nhà hàng thì sao?”
“Cũng tạm được!”
Sắc mặt Quản lý La hơi lúng túng.
Nhà hàng bên này kém hơn bên phía thành phố H nhiều, thậm chí còn chả được đánh giá sao nào.
“… Lát nữa mang tôi qua nhà hàng nhìn xem có gì cần sửa đổi không!”
Diệp Mặc cau mày một cái rồi nghiêm mặt nói.
Hắn không thể nào tha thứ được việc nhà hàng dưới cờ của mình lại kém như vậy, dù cho không được bao sao thì làm sao cũng phải được một sao chứ!
“Vâng vâng vâng!”
Quản lý La vội vàng nói.
Diệp Mặc pha sữa xong thì chờ nhiệt độ hạ một chút, sau đó mới cho hai đứa bé uống.
Đúng lúc này, có người chạy nhanh đến đây rồi đẩy cửa vào.
“Quản lý!”
Một người cuống cuồng hô lên một tiếng hoảng hốt.
“Làm gì thế, không thấy Chủ tịch Diệp đang ở đây à mà cứ hô hô gào gào!” Quản lý La quay sang nhìn người này, sắc mặt đã hơi khó coi.
Đừng bảo là xảy ra vấn đề gì nhé?
Sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện!
Trong lòng Quản lý La thầm mắng một tiếng đầy ảo não.
Sau đó, Quản lý La bước nhanh đi về phía cửa, nhỏ giọng hỏi vài câu, một lát sau, sắc mặt của ông ta đã trầm xuống.
“Ngôi sao lớn? Là ai nhỉ?”
Diệp Mặc đang cho hai đứa bé uống sữa, âm thanh trò chuyện ở bên ngoài cửa lọt vào tai hắn không sót chữ nào.
Bọn họ nói rắng có một ngôi sao lớn đang phát cáu, gây sự trong một phòng Vip.
Nhưng lại không nói người đó là ai.
Ngôi sao ở Đế Kinh rất nhiều, phải nói là cực kỳ nhiều, nên hắn cũng không đoán được là ai.