Hai người trò chuyện một chút rồi lại chơi đùa náo loạn lên, thỉnh thoảng lại có tiếng cười khanh khách truyền ra.
Diệp Mặc ở trong nhà bếp lắc đầu.
Hắn nghe thấy rõ ràng không sót chữ nào.
Hiện giờ thính giác của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều.
Ăn xong bữa khuya, thì hai người Diệp Mặc và Tô Ngọc Tình trở về phòng.
Mãi đến rạng sáng thì hai người mới đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, đôi mắt đẹp của Tô Ngọc Tình run lên rồi tỉnh dậy.
Nàng ngáp một cái rồi dần dần tỉnh táo lại, những hình ảnh tối hôm qua lại xông lên não khiến cho gương mặt của nàng đỏ lên vì ngượng ngùng.
“Anh ấy học mấy thứ đó ở đâu nhỉ!”
Tô Ngọc Tình thẹn thùng một lúc lâu, rồi khẽ cắn môi đỏ, sau đó sẵng giọng một câu.
“Em dậy rồi à!”
Một lát sau, có tiếng bước chân ở ngoài cửa, sau đó Diệp Mặc đẩy cửa đi vào.
“Ừm!”
Nàng nâng mắt nhìn qua, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn hiện lên hai áng mây đỏ, đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ e thẹn.
Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi xuống nhà lấy bữa sáng lên phòng.
“Anh đút cho em ăn nhé!”
Hắn ngồi xuống đầu giường rồi cười nói.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình lên tiếng với vẻ thẹn thùng, rồi nàng ngồi dậy, lấy gối đệm ra sau lừng rồi dựa vào thành giường.
“Ăn miếng cháo trước nhé!”
Diệp Mặc cầm bát cháo hải sản lên, múc một thìa, rồi thổi nhẹ mấy hơi.
Đôi mắt của Tô Ngọc Tình thì nhìn chằm chằm vào miệng của Diệp Mặc, ánh mắt qua lại tìm kiếm, sau đó lại hơi cau mày lại, nàng cảm thấy hơi hoang mang.
Làm sao nó lại linh hoạt như vậy nhỉ?
“Sao thế?”
Diệp Mặc chú ý đến ánh mắt của nàng thì hơi giật mình.
“Không, không có gì!”
Tô Ngọc Tình vội vàng lắc đầu, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, ánh mắt thì rũ xuống chứ không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc.
“Nào!”
Diệp Mặc đưa thìa cháo đến gần miệng nàng rồi nói với vẻ dịu dàng.
Lúc này Tô Ngọc Tình mới ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười rồi hé đôi môi đỏ ra.
“Ừm! Ngon quá!”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức sáng lên, rồi tán thưởng một câu.
Bữa sáng chỉ có một bát cháo hải sản và một cái bánh bao hấp, chẳng mấy chốc nàng đã ăn xong.
Sau cùng, Tô Ngọc Tình còn lè lưỡi liếm láp bờ môi đỏ, nàng cảm thấy mình vẫn còn chưa thỏa mãn.
Nàng chờ Diệp Mặc đi xuống nhà thì mới đứng dậy đi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm một chút.
Chốc lát, nàng đã trở nên long lanh rung động lòng người, còn sắc mặt thì hồng nhuận phơi phới.
“A…! Sắc mặt em tốt đấy!”
Dương Mạn Ny ăn sáng xong thì vào phòng thay quần áo, khi đi ra thì vừa vặn nhìn thấy Tô Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì hơi giật mình, gương mặt mềm mại lại đỏ lên một lần nữa.
“Do em ngủ ngon!” Nàng nhỏ giọng nói.
Dương Mạn Ny cười, trong mắt lại có chút ranh mãnh.
“Bọn em đi đây!”
Hai người nói thêm vài câu rồi đi ra cửa để đi giày.
“Ừ!”
Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi qua tiễn hai cô gái.
Dương Mạn Ny đi một đôi giày cao gót, sau đó lại khom người vuốt nhẹ đôi tất chân ở trên đùi, cuối cùng ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm và thành thục.
Hôm nay Dương Mạn Ny trang điểm khá đậm, nhất là đôi mắt, nên càng lộ ra vẻ kiều mị.
“Lát nữa anh lại live stream à?”
Dương Mạn Ny bĩu đôi môi đỏ mọng rồi cười nói.
“Đúng vậy!”
Diệp Mặc gật đầu: “Cũng chẳng còn việc gì khác!”
Dương Mạn Ny nhếch miệng lên, hình như ngày nào Diệp Mặc này cũng chỉ live stream, trông em bé, đầu tư cổ phiếu kiếm tiền, ngày nào cũng như vậy, năng lực tự kiềm chế hơi đáng sợ rồi đấy.
“Anh có thể ra ngoài chơi mà! Thời tiết hôm nay rất đẹp, không sợ mưa đâu.” Dương Mạn Ny cười nói.
“Đi chơi?” Diệp Mặc hơi giật mình: “Có gì chơi không?”
“Tôi cũng không biết, anh tự suy nghĩ đi, xem có nơi nào có thể dẫn bọn nhỏ qua chơi không.” Dương Mạn Ny cau mày lại rồi lắc đầu nói.
“Khu vui chơi, vườn bách thú đều được!”
Tô Ngọc Tình đi giày xong thì cười nói: “Sau này còn có thể dẫn bọn nhỏ đến viện bảo tàng chơi nữa!”
“Khu vui chơi?”
Diệp Mặc hơi lắc đầu, khu vui chơi rất đông người, mà hai đứa bé còn quá nhỏ nên không thích hợp lắm, ngược lại thì vườn bách thú cũng không tệ lắm.
“Hay là anh dẫn con đi vườn bách thú xem động vật nhé.”
Diệp Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói.
[Đinh! Thành công phát động nhiệm vụ: mang bọn nhỏ đi chơi vườn bách thú, có thể nhận được kỹ năng: Ngôn Ngữ.]
Diệp Mặc vừa mới dứt lại thì âm thanh của hệ thống đã vang lên.
Sau khi Diệp Mặc nghe xong thì lại hơi giật mình.
Ngôn ngữ?
Đi dạo vườn bách thú thì có quan hệ gì với ngôn ngữ nhỉ?
Tuy rằng Diệp Mặc không nghĩ ra nhưng cũng không quá để ý, đối với hắn mà nói thì có kỹ năng mới là chuyện tốt.
“Em thấy hay đấy!” Tô Ngọc Tình cười nói: “Mang bọn nhỏ đi xem gấu trúc!”
“Mẹ đi đây!”
Nàng nghiêng người hôn lên mặt hai đứa bé một cái, chọc cho hai đứa nhóc cười khanh khách, sau đó nàng lại nâng người lên, thừa dịp Diệp Mặc không chút mà nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.
Sau đó nàng lùi lại một bước rồi cười đắc ý, vẫy vẫy tau rồi lôi kéo Dương Mạn Ny đi ra ngoài.
Hai người lên chiếc Minivan rồi dần dần đi xa.
Diệp Mặc đứng tại chỗ mình cười, rồi quay người vào nhà, bắt đầu chuẩn bị một chút.