Diệp Mặc live stream đến chín giờ tối mới nghỉ.
Phòng live stream hôm nay náo nhiệt hơn trước kia nhiều, fan hâm mộ cũng tăng không ít.
Hắn ăn một chút gì đó rồi tắm rửa và cho hai đứa bé đi ngủ.
Đến mười giờ hơn, bên ngoài có tiếng xe truyền vào, chắc là Ngọc Tình trở về.
Diệp Mặc đi ra đón Ngọc Tình.
“Em vất vả rồi!”
Diệp Mặc cười nói, rồi nhận lấy cái túi trong tay Tô Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình tươi cười rồi cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo len màu trắng, bên dưới là một chiếc quần thể thao, rất đơn giản, nhưng cũng có thể phát huy ra dáng người ma quỷ của nàng.
Nhất là chiếc len căng phồng này, vừa nhìn là biết bên trong cất giấu cảnh tượng kinh người nào.
Chiếc quần thể thao cũng không ngừng quấn chặt lại bờ mông đẫy đà của nàng.
Sau khi nàng sinh con thì rõ ràng vòng mông đã tăng lên vài, kể cả vòng một ở bên trên cũng càng thêm kinh người.
“Hôm nay em cũng xem anh live stream đấy! Sao hôm nay anh lại hát tốt vậy!”
Nàng treo áo khoác lên rồi đi qua nắm nhẹ tay Diệp Mặc, sau đó véo nhẹ một cái.
Khi nàng nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng của nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không hề chớp mắt, bên trong tràn đầy mừng rỡ và cả sùng bái.
Ca hát chính là nghề của nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng tập luyện thì sẽ đuổi kịp Diệp Mặc, nhưng hôm nay được chứng kiến trình độ mới của Diệp Mặc thì nàng cảm thấy mình đã không còn cơ hội rồi
Tuy trong lòng có chút không cam lòng, nhưng sùng bái lại chiếm nhiều hơn.
“Chắc do trạng thái tốt!”
Diệp Mặc nắm tay của Tô Ngọc Tình rồi cười nói.
“Anh giỏi quá!”
Tô Ngọc Tình cười long lanh một tiếng, rồi hơi kiễng chân lên, bờ môi đỏ mọng nở nang liền in lên môi Diệp Mặc.
Dương Mạn Ny ở bên cạnh thấy thế thì khóe miệng giật giật vài cái.
Hình như mình bị hai người này coi thành không khí rồi.
Dương Mạn Ny bĩu bôi, cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một chiếc váy đầm màu đen, bó chặt lấy cơ thể nở nang và uyển chuyển của cô, đường cong thì thì bay bổng tinh tế, lại có một chút nhục cảm, khiến cho cô càng thêm mê người.
Cô có một dung nhan thành thục và kiều diễm, giữa hai đôi mắt sáng cũng lộ ra một loại phong tình mê người.
Một đôi tất đen đang bao bọc lấy cặp đùi đẹp, khiến cho đôi chân càng thêm gợi cảm và nóng bỏng.
Dương Mạn Ny vịn tường rồi cởi giày cao gót ra, cô lại giẫm lên dép lê rồi đi qua một bên ngồi chờ hai người này làm trò mèo.
“Chị Mạn Ny?”
Một lúc sau Tô Ngọc Tình mới buông tay ra, xoay người nhìn lại thì không thấy Dương Mạn Ny đâu cả, liền liếc mắt nhìn bốn phía để tìm kiếm.
“Chị ở đây này!”
Dương Mạn Ny ở trong phòng khách nói với ra: “Diệp Mặc, tiền của tôi sao rồi? Không thua lỗ chứ?”
“Không lỗ! Còn kiếm được kha khá!”
Diệp Mặc lau miệng rồi cười nói.
Dương Mạn Ny lập tức vui vẻ, hỏi: “Kiếm được bao nhiêu?”
“Tầm năm sáu lần gì đấy!” Diệp Mặc nói.
Dương Mạn Ny nghe xong thì lập tức ngẩn người tại chỗ, cô có chút không dám tin tưởng.
“Thật á?”
Dương Mạn Ny vội vàng xông lên, một mảnh trắng nõn ở trước ngực lập tức nổi lên những cơn sóng kịch liệt, nhìn trông hết sức mê người.
Gương mặt của cô đỏ lên vì hưng phấn.
“Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cô!” Diệp Mặc nói
“Không không không! Không cần!” Dương Mạn Ny vội vàng khoát tay nói: “Anh để đó rồi tiếp tục đầu tư đi!”
“Tốt quá rồi!”
Sau đó, Dương Mạn Ny đặt mông ngồi xuống, rồi lại nhún nhảy ở trên ghế sa lon, phong thái của cô vốn dĩ đã hơi nở nang, nhất là cặp mông kia thì phải nói là căng mọng, khi cô nhún nhảy ở trên ghế thì những gợn sóng lập tức xuất hiện, khiến cho người ta nhìn hao cả mắt.
“Nhiều như thế cơ á?”
Đôi môi đỏ của Tô Ngọc Tình cũng há ra, nói với vẻ ngạc nhiên.
Nếu gửi tiền vào quỹ ngân sách thì cũng chỉ lãi được mấy % hoặc hơn 10% là cùng, nhưng thứ đó lại không an toàn lắm, Diệp Mặc thì lại kiếm được tận năm sáu lần, đúng là quá kinh người!
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút thì cũng thấy bình thường, bởi vì trước đó Diệp Mặc kiếm được nhiều như vậy cơ mà.
“Đúng thế!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Vậy 50 triệu của em. . .”
“Cũng thế!” Diệp Mặc gật đầu.
Tô Ngọc Tình nghe xong thì hơi giật mình, môi đỏ mở ra mà không khép lại được.
Thế chẳng phải là lập tức kiếm được 200 300 triệu sao?
Nàng kiếm một năm cũng chỉ kiếm được từng đấy thôi!
Nửa ngày sau Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny mới chậm dãi tỉnh táo lại.
“Thật sự là không thể tin nổi!”
Hai người nhân dịp Diệp Mặc đi làm bữa khuya liền đi vào phòng trò chuyện, càng nói thì lại càng cảm thấy khó tin.
“Diệp Mặc kiếm cho chúng ta nhiều như vậy, thế thì anh ta phải kiếm được bao nhiêu? Nhất định là phải nhiều hơn! Ngọc Tình, em phải hỏi anh ta một chút đấy!”
“Tiền của anh ấy thì em hỏi làm gì! Em cũng không quản!”
“Em thật là ngốc! Nhất định phải quản chuyện này!”
“Không sao đâu mà!”
“Được rồi! Được rồi!”
“Chị Mạn Ny, chị còn đau không?”
“Hơi hơi đau, cảm giác như một khối u vậy!”
“Hình như là thế! Hay là đi bệnh viện khám nhé?”
“Không sao đâu, đây bệnh bình thường của phụ nữ thôi, có thể là do dạo này chị hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là được, còn em ấy, làm sao chỗ này của em lại lớn hơn rồi?”