“Con dậy sớm thế?”
Mẹ Phó đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp thì thấy con gái mình ôm ga trải giường ra khỏi phòng, bà liền kinh ngạc hỏi.
“A! Vâng!”
Phó Tư Vi trả lời, nhưng đầu thì vẫn cúi rất thấp.
“Con cầm ga trải giường ra ngoài làm gì?”
Mẹ Phó lại tiếp tục hỏi với vẻ kinh ngạc.
“A! Con bị thấm. . .thấm ra một chút!” Gương mặt của Phó Tư Vi lại càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Lần này bị hơi nhiều!”
Mẹ Phó chợt bừng tỉnh rồi ừ một câu.
Chuyện kinh nguyệt dính ra chăn chiếu thì người phụ nữ cũng đã trải qua, quá bình thường.
“Con để đấy lát nữa mẹ giặt cho, con nghỉ ngơi đi, thời gian kinh nguyệt cơ thể yếu đuối lắm.” Mẹ Phó cười nói.
“Không . . . không cần đâu ạ!”
Phó Tư Vi vội vàng lắc đầu, rồi trực tiếp đi qua mở máy giặt, rồi đem ga giường nhét vào trong.
Sau khi đi ra thì mặt của nàng vẫn rất đỏ, vừa thẹn lại vừa quẫn bách.
“Ha ha! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đỏ mặt cái gì, lát nữa mẹ bảo cha con đi mua gà mái về hầm canh cho con bồi bổ, lại nấu thêm một bắt canh nhãn đường đỏ nữa là được.” Mẹ Phó liếc mắt nhìn Phó Tư Vi một cái rồi trêu ghẹo.
“Vâng, vâng!”
Phó Tư Vi chỉ có thể gật đầu.
Dù sao mình cũng không ở nhà lâu, nên cũng không sợ bị vạch trần.
“Có ga trải giường mới ở trong ngăn tủ phòng con đấy, con mở ra xem đi, hay là để mẹ đi lấy cho.” Mẹ Phó lại nói.
“Mẹ, không cần đâu, để con lấy cho!”
Phó Tư Vi cuống quít chạy về phòng.
Sau khi thay ga giường xong thì nàng nằm lên giường, nghĩ đến chuyện vừa xong thì không khỏi lúng túng mà cầm chăn lên che kín mặt.
……
Đế Kinh.
Lệ Cung Uyển.
Hơn ba giờ sáng Diệp Mặc đã tỉnh dậy.
Giờ này còn có thể bắt kịp phiên chợ xào tệ ở bên ngoài.
Diệp Mặc cảm thấy kỹ năng Tuệ Nhãn cũng sắp thăng cấp rồi.
Sau khi phiên chợ kết thúc thì Diệp Mặc lại chơi vài ván cờ.
Sáng sớm Diệp Mặc ra ngoài tản bộ, vận động cơ thể, sau khi quay lại nhà thì đã có một trận mưa tuyết nhỏ.
“Chào buổi sáng!”
Hơn bảy giờ sáng, Dương Mạn Ny đã ngủ dậy, cô đi từ trong phòng của mình ra, trên người khoác một chiếc áo khoác bao lấy phong thái uyển chuyển lung linh của mình.
Trên gương mặt xinh đẹp vẫn có vài phần ủ rũ.
Dương Mạn Ny nhì thấy Diệp Mặc ở trong nhà bếp thì không bất ngờ chút nào.
Rõ ràng Diệp Mặc này ngủ rất muộn nhưng mỗi ngày lại dậy rất sớm, hơn nữa tinh thần lại còn không mệt mỏi mà còn rất phấn chấn, quả thật là rất khó hiểu!
“Quái vật!”
Dương Mạn Ny nhỏ giọng thầm thì một câu, rồi liền đi vào nhà bếp, lấy một chai nước trong tủ lạnh ra.
“Anh đang làm món gì đấy?”
Dương Mạn Ny tu ừng ực vài ngụm rồi hỏi thăm dò một câu.
“Nem rán! Cộng thêm cháo!” Diệp Mặc cười nói.
“Vừa nhìn đã thấy ngon rồi!”
Dương Mạn Ny nhìn một chút rồi mím môi cười.
Cô chưa bao giờ hoài nghi tài nghệ nấu nướng của Diệp Mặc cả.
“Thế tiếp tục đi, tôi ngủ tiếp một lát đây!”
Dương Mạn Ny quay người đi về phòng của mình, đóng cửa lại rồi cởi áo khoác ra, cơ thể lung linh xinh đẹp ở bên trong đã lộ ra, nhìn trông hơi nở nàng, tràn đầy phong tình thành thục.
“Tại sao anh ta không buồn ngủ nhỉ?”
Dương Mạn Ny cau mày lại, nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Cô thì thào vài câu rồi duỗi lưng một ái, sau đó trèo lên giường, chui vào ổ chăn, một lát sau đã ngủ say như chết.
“Khối ngọc hổ này đẹp thật!”
Hơn tám giờ, Tô Ngọc Tình mới dậy, nàng cho hai đứa bé bú sữa xong thì mới đi xuống nhà.
Khi nhìn thấy khối ngọc hổ ở trong phòng khách thì nàng tiến đến cẩn thận đánh giá một phen, rồi sợ hãi than lên một câu.
Hôm qua, khối ngọc hổ này đã tạo thành oanh động không nhỏ ở trên internet, rất nhiều người đều share nó.
“Ừm! Quá ngon!”
Nàng đi vào nhà bếp rồi ngồi xuống bàn, Diệp Mặc mang bữa sáng đã chuẩn bị xong lên, nàng gắp một cái nem rắn rồi cho vào miệng nếm thử.
“Hôm nay em cũng phải đi diễn tập à?”
Diệp Mặc cũng ngồi xuống ăn cùng luôn.
“Không! Hôm nay là thời gian tập của mấy tiết mục khác, nhưng mà em vẫn có vài việc ở công ty, em sẽ về sớm một chút, trong nhà có thiếu gì không? Khi em và chị Mạn Ny về sẽ đi siêu thị một chuyến.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Chỉ cần mua ít nguyên liệu nấu ăn thôi là được!”
Diệp Mặc nghĩ ngợi một chút rồi nói.
“Ok!”
Tô Ngọc Tình ăn xong thì đi vào phòng Dương Mạn Ny, gọi Dương Mạn Ny rời giường.
Khi hai cô gái đi thì đã hơn chín rưỡi sáng, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi vừa chơi với hai đứa bé vừa xem thị trường chứng khoán.
Hắn vẫn luôn xào thị trường trong nước, chẳng qua là số tiền không nhiều bằng nước ngoài thôi.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Tuệ Nhãn đã thăng cấp.]
Buổi chiều, âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
Diệp Mặc cũng không cảm thấy bất ngờ, khoảng thời gian gần đây hắn sử dụng kỹ năng Tuệ Nhãn này rất thường xuyên, kỹ năng Ca hát và Nhạc cụ đã thăng cấp, thì kỹ năng này cũng đến lúc thăng cấp rồi.
Sau đó, Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra, liền nhìn thấy logo gói quà thăng cấp danh xưng.