Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462: Hoàng Triết Hạo Lại Kinh Ngạc Đến Ngây Người!

Chương 462: Hoàng Triết Hạo lại kinh ngạc đến ngây người! Chương 462: Hoàng Triết Hạo lại kinh ngạc đến ngây người!

Hương vị rượu nồng đậm ngập tràn trong phòng riêng.

Diệp Mặc ngồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Bữa tiệc vừa rồi hắn cũng uống không ít, nhưng đối với hắn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn không có chút cảm giác say nào.

“Đám người này đều là bạn bè em quen hồi học đại học.”

Hoàng Triết Hạo lại gần rồi nói: “Quan hệ đều rất tốt, trong nhà cũng đều rất có tiền.”

Diệp Mặc nghe xong thì mỉm cười liếc mắt đánh giá mấy người này một chút.

Cậu em họ này học đại học ở Đế Kinh, trong nhà cũng khá sung túc, nên dĩ nhiên có thể chơi cùng với đám phú nhị đại này.

“Triết Hạo, người anh họ này của ông làm gì thế?”

Một thanh niên cạo đầu đinh, ăn mặc rất sành điệu, nghiêng người về phía Hoàng Triết Hạo hỏi: “Đừng bảo với tôi là làm người mẫu hay nghệ sĩ gì nhé!”

“Không phải!” Hoàng Triết Hạo lắc đầu: “Làm streamer, rất ghê gớm đấy!”

“Ừ! Streamer à”

Thanh niên đầu đinh nghe thấy thế thì gật đầu một cái, làm nghề này đúng là kiếm được rất nhiều tiền, nhất là những người đẹp trai xinh gái thì còn có thể nhẹ nhõm kiếm được rất nhiều tiền.

“Không tệ!”

Thanh niên đầu dinh hớp một ngụm rượu rồi cười nói.

Loại Streamer này một năm có thể kiếm được một triệu, thậm chí vài triệu cũng không có vấn đề, nhưng trong mắt anh ta thì cũng không tính là gì, cũng chỉ là một Streamer nhỏ mà thôi, không đáng giá kết bạn.

Nếu như anh ta không phải là anh họ của Triết Hạo thì còn không có tư cách ngồi ở chỗ này.

“Triết Hạo, hai chúng ta lâu lắm không gặp rồi, hôm nay ông phải uống với tôi vài chén đấy.”

Thanh niên đầu đinh không quan tâm người anh họ này của Triết Hạo nữa, mà vươn tay ra ôm vai Hoàng Triết Hạo, nhiệt tình nói: “Qua mấy tháng nữa là ông kết hôn rồi, đến khi đó chỉ sợ không còn cơ hội uống đâu.”

“Đúng thế!”

Mấy thanh niên còn lại cũng cười to phụ họa.

“Được!”

Hoàng Triết Hạo gật đầu, rồi đứng dậy cầm chai rượu rót cho mình một chén, sau đó nâng lên cụng với đám thanh niên này.

“Anh họ, chúng ta cũng uống một chén đi!”

Sau khi uống vài chén thì Hoàng Triết Hạo quay người lại nói với Diệp Mặc.

“Được!”

Diệp Mặc cầm chén rượu lên cụng với Hoàng Triết Hạo một cái, rồi uống một hơi cạn sạch.

“Em cũng mời anh một chén!”

Lý Hân Vũ đang ngồi với đám con gái ở một bên cũng đứng dậy, cầm chén rượu đi qua mời, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình.

Ban đầu cô đã rất coi trọng người anh họ này của Triết Hạo rồi, vừa rồi lại còn được chứng kiến mối quan hệ kinh người như vậy thì lại càng coi trọng hơn vài phần.

Mấy người thanh niên đầu đinh thấy thế thì hơi kinh ngạc.

Bọn họ không hiểu vì sao Triết Hạo và vị hôn thê lại cung kính và khách khí với người anh họ này như vậy.

Diệp Mặc rót cho mình một chén rồi cụng với Lý Hân Vũ.

Diệp Mặc vừa uống xong, đặt chén rượu xuống bàn, thì cửa cửa phòng bỗng nhiên mở ra, rồi có một người thò đầu vào quan sát bốn phía.

Tất cả người ở trong phòng đều hơi giật mình.

Người này không phải nhân viên phục vụ, có lẽ là khách đi nhầm phòng thôi.

Đợi một lát mà người kia vẫn còn nhìn lấm lét thì thanh niên đầu đinh đã không nhịn được, đang định đứng lên quát đuổi người này đi.

Đúng lúc này, người kia bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp được trang điểm đậm đặc liền xuất hiện ở cửa, ánh mắt của cô gái này kích động nhìn về một phía ở trong phòng.

Thanh niên đầu đinh nhìn rõ người đến là ai thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Tiếng mắng vừa đến miệng thì đã bị nuốt trở vào.

Thanh niên đầu đinh nhận ra người này.

Anh ta căn bản không dám đắc tội với vị này.

Anh gạt ra một khuôn mặt tươi cười, định đi lên chào hỏi một tiếng, thì đúng lúc này, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng đóng lại, khiến cho anh ta cứng đờ tại chỗ.

“Trì Vĩ, cô gái đấy là ai thế?”

Hoàng Triết Hạo ở bên cạnh tò mò hỏi một câu.

Hình như Trì Vĩ nhận ra người này, còn giống như là có chút địa vị nữa.

Hà Trì Vĩ lấy lại tinh thần rồi ngồi xuống, cười khổ nói: “Vị này rất nổi tiếng trong vòng tròn đấy, mọi người đều gọi cô ấy là chị Lâm, cha của chị Lâm này cũng không tầm thường chút nào, không chỉ có tiền mà còn rất có quan hệ nữa.”

Loại phú nhị đại như mình ở Đế Kinh quá nhiều, nhiều đến mức không đáng kể, mà chị Lâm này thì lại khác, chị Lâm là một nhân vật nổi tiếng trong vòng tròn phú nhị đại, căn bản không phải mình có thể so sánh.

Hoàng Triết Hạo gật đầu, cũng có chút sợ hãi thán phục.

Nghe giọng điệu của Trì Vĩ thì người này tuyệt đối không tầm thường. có thể là một trong những người nổi tiếng và có địa vị lớn nhất trong vòng ở Đế Kinh.

“Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô ấy thì hình như là đang tìm người thì phải!”

Hoàng Triết Hạo cười nói.

“Chắc vậy! Chẳng qua là tìm nhầm chỗ!” Hà Trì Vĩ cười nói.

Gian phòng của bọn họ thì làm gì có nhân vật mà chị Lâm muốn tìm chứ!

Bọn họ nói thêm mấy câu thì cũng không để ý nữa.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên, cốc cốc.

“Vào đi!”

Hà Trì Vĩ tưởng là nhân viên phục vụ nên hô lên một tiếng.

Cạch!

Cửa mở ra, một bóng người tịnh lệ xuất hiện ở trước cửa.

Đám người Hà Trì Vĩ ngẩng đầu lên thì nhất thời sửng sốt.

Đây chẳng phải là chị Lâm vừa rồi sao!

Chị Lâm đang cầm một chén rượu đứng ở cửa, trên gương mặt xinh đẹp tràn ra một nụ cười rực rỡ và vô cùng long lanh.

Bình Luận (0)
Comment