“Đúng, Diệp tiên sinh là anh em tốt của Giang thiếu gia, Giang thiếu gia còn gọi Diệp tiên sinh là anh nữa đấy.” Trác Lâm lại cười nói.
Đầu óc của Hà Trì Vĩ đã ông ông lên rồi, dường như đã chết máy rồi.
Giang thiếu gia là nhân vật bực nào chứ!
Đến Giang thiếu gia cũng phải gọi người này là anh, vậy thì người này phải là nhân vật lợi hại đến chừng nào chứ?
Anh ta đã không tưởng tượng nổi rồi!
Hà Trì Vĩ cố gắng quay cái đầu cứng ngắc sang nhìn về phía người thanh niên hết sức đẹp trai này, trên mặt anh ta dần đần nổi lên một vệt tái nhợt, trong lòng thì hết sức sợ hãi.
Nhất định người anh họ này của Triết Hạo không chỉ là một Streamer đơn giản như vậy, mà phải là một nhân vật vô cùng lợi hại, thế nhưng mình lại lãnh đạm, thậm chí còn hoàn toàn không để mắt đến một nhân vật như vậy.
“Anh họ, anh . . .”
Hoàng Triết Hạo ở bên cạnh thì mặt mũi cũng tràn đầy rung động.
Anh ta cũng đã nghe thấy danh tiếng của vị Giang thiếu gia kia!
Nhưng không ngờ anh họ của mình không chỉ biết mà còn rất thân thiết với Giang thiếu gia nữa.
Giờ phút này, trong lòng Hoàng Triết Hạo chỉ cảm thấy khó tin, rõ ràng anh họ mình mới đến Đế Kinh được mấy ngày mà đã quen biết các nhân vật đại lão như chủ tịch Tào và tổng giám đốc Lương, bây giờ lại còn xưng anh gọi em với cả phú nhị đại đỉnh cấp như Giang thiếu gia nữa.
Đây cũng quá lợi hại rồi!
Hoàng Triết Hạo lại nhìn đám bạn của mình thì mặt đã đỏ lên vì cảm thấy hổ thẹn.
“Lúc trước anh có quen.” Diệp Mặc nhìn về phía Hoàng Triết Hạo rồi mỉm cười.
“Diệp tiên sinh, chúng ta lại uống thêm một chén đi!”
Lúc này, Trác Lâm cầm chai rượu trên bàn rồi rót cho Diệp Mặc một chén đầy.
“Được!”
Diệp Mặc vui vẻ đáp ứng, cụng một cái, rồi uống cạn sạch.
“Diệp tiên sinh thật là sảng khoái!”
Trác Lâm nhìn thấy thế thì cười một tiếng, rồi cũng ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Uống 5 chén liên tục thì Trác Lâm mới dừng lại.
“Hôm nay đến đây thôi, lần sau có cơ hội gần mặt thì chúng ta lại uống nhé.” Trác Lâm nhìn qua rồi nở nụ cười xinh đẹp nói.
Diệp Mặc gật đầu với Trác Lâm một cái.
“Vậy thì tôi đi trước đây!”
Trác Lâm liếc nhìn Diệp Mặc một cái thật sâu, rồi mời quay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô khẽ vươn tay đóng cửa lại.
“Ai nha! Nóng quá!”
Trác Lâm cảm thấy mặt mình khá nóng lên đưa tay sờ lên mặt, cũng không biết là do rượu hay là do người kia.
Sau đó, cô lại cúi đầu xuống ngửi quần áo trên người mình, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Không có mùi khói thuốc!
Vừa rồi, lần đầu tiên đẩy cửa ngó vào thì cô đã nhìn thấy Diệp tiên sinh, sau đó vội vàng đi lấy nước hoa để che đậy mùi khói thuốc trên người mình.
“Hình như anh ta lại đẹp trai hơn rồi!”
Trác Lâm chậm rãi bước đi, trong đầu thì lại hiện lên gương măt đẹp trai đến mức khó có thể hình dung kia, nhất là đôi mắt đẹp đẽ đó, chỉ cần hơi nhìn vào đôi mắt đó cũng có cảm giác hồn mình bị câu đi rồi.
Cô càng nghĩ thì càng hoảng hốt, còn không nhìn thấy cả bức tường trước mặt nên đâm đầu vào tường luôn.
Ai ui!
Trác Lâm bị đau nên kêu lên một tiếng, rồi đưa tay lên ôm trán.
Sau khi cô lấy lại tinh thần thì lại cực kỳ lúng túng.
Nếu như có người nhìn thấy thì quá mất mặt!
Nhưng rất nhanh cô lại nở nụ cười, mặt mũi thì tràn đầy mừng rỡ và vui vẻ.
Cho dù chỉ gặp mặt một lần, uống vài chén thì cô cũng rất vui vẻ.
Cộc cộc!
Cô cứ hé miệng cười như vậy, rồi sải bước đi về phía gian phòng của mình.
“Anh, thật là ngại quá!”
Trong gian phòng riêng bên kia, cuối cùng thì Hà Trì Vĩ cũng lấy lại tinh thần, anh ta cuống quít cầm rượu đi đến trước mặt Diệp Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình và nịnh nọt.
Vị này có thể xưng anh gọi em với Giang thiếu gia, lại có thể để cho chị Lâm khách khí như vậy, thì chắc chắn là một nhân vật ghê gớm!
Hà Trì Vĩ tự phạt vài chén rồi mới trở về chỗ ngồi, kéo Hoàng Triết Hạo sang hỏi nhỏ: “Triết Hạo, sao ông không nói cho tôi biết anh họ của ông ghê gớm như vậy!”
“Tôi. . .!”
Hoàng Triết Hạo há miệng nhưng không nói ra lời.
Anh ta cũng không ngờ anh họ của mình lại lợi hại như vậy!
“Đến giờ rồi!”
Diệp Mặc ngồi thêm một lát, cũng uống không ít rượu với đám người này, khi thấy đã đến giờ về thì Diệp Mặc đứng dậy rồi nói một câu.
“Đúng đúng! Cũng muộn rồi!”
Hoàng Triết Hạo vội vàng đứng dậy.
“Anh tự gọi xe về!”
Ra đến cửa quán bar, Diệp Mặc tự gọi xe đi về, còn Hoàng Triết Hạo thì gọi một người lái thuê.
“Anh về nhé!”
Xe Diệp Mặc gọi đã đến, Lý Hân Vũ và Hoàng Triết Hạo tiễn người lên tận xe, rồi mới quay lại cửa quán bar chờ lái thuê đến.
Hai người nhìn chiếc xe đi xa, ánh mắt vẫn còn vài phần hoảng hốt.
Tối hôm nay hai người họ đã bị chấn động không nhẹ, đầu tiên là mấy vị đại lão kia, sau đó thì lại là mấy phú nhị đại đỉnh cấp, bình thường bọn họ còn chẳng được gặp mấy nhân vật như vậy chứ đừng nói là quen biết.
“Người anh họ này . . .”
Hoàng Triết Hạo bỗng nhiên cười khổ một tiếng.
Hoàng Triết Hạo cảm thấy mình đã không nhận ra người anh họ này nữa rồi, đáy lòng anh ta cũng không sinh ra ghen ghét nữa, mà chí có cực kỳ hâm mộ và thổn thức.
Lý Hân Vũ ở bên cạnh cũng cảm thán một tiếng.
Mãi đến khi lái thuê đến thì bọn họ mới lên xe về nhà.
Diệp Mặc trở lại Lệ Cung Uyển thì đã là mười một giờ rưỡi.
Tô Ngọc Tình còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì đi xuống, sau đó giúp Diệp Mặc cởi áo khoác rồi treo lên.
“Các con ngủ rồi!”
Nàng cười ôn nhu rồi nhỏ giọng nói.
“Ừm! Vậy em cũng ngủ trước đi! Anh còn phải live stream một lát đã, hôm nay còn chưa live stream.” Diệp Mặc nói với vẻ dịu dàng.
“Vâng!”
Tô Ngọc Tình trả lời một câu, rồi đi lên tầng trên, trở về phòng rồi nằm xuống, an tâm thiếp đi.