Diệp Mặc tắm rửa một cái rồi bắt đầu live stream.
Chốc lát, mấy chục nghìn người đã chen vào phòng live stream, đã 12 giờ đêm rồi mà vẫn còn đông như vậy.
Bầu không khí trong khung bình luận cũng rất náo nhiệt.
“Nhiều người không ngủ như vậy cơ à!”
Diệp Mặc nhìn thoáng qua rồi cười nói.
“Nghỉ tết rồi còn ngủ cái gì!”
Có người trả lời ngay.
“Cũng đúng!”
Diệp Mặc mỉm cười, ngày kia. . .không, bây giờ đã qua 12 thì phải nói là ngày mai là giao thừa rồi, mọi người đều được nghỉ rồi, tất cả đều rảnh ỗi.
Vù vù.
Hắn đang nghĩ ngợi thì một đống lễ vật bay lên.
“Tổng giám đốc Tuyết trâu bò!”
Một loạt bình luận chỉnh tề.
“Vẫn chưa ngủ à!” Diệp Mặc cười hỏi một câu.
“Vẫn sớm mà!”
Tuyết Bảo Bảo trả lời một câu trên khung bình luận.
“Streamer, Streamer, mấy hôm nữa anh có live stream không?”
Có người hỏi trong khung bình luận.
“Mấy ngày nữa sẽ về nhà nên không live stream được.” Diệp Mặc nghĩ một chút rồi nói: “Đến khi đó tôi sẽ báo trước.”
Hắn lại chọn mấy bài rồi bắt đầu hát.
Khi rảnh rỗi thì lại rút thưởng vài lần, nhân số trong phòng đã tăng đến hơn 2 triệu người, phòng live stream trở nên vô cùng náo nhiệt.
Diệp Mặc live stream mãi cho đến 4 giờ sáng mới kết thúc.
Hắn cảm thấy mình không nghỉ thì đám người này cũng không đi ngủ, cho nên nghỉ sớm một chút.
“Mấy giờ rồi!”
Diệp Mặc trở về phòng, hắn đi xem hai đứa bé một chút, rồi mới chui vào chăn, người ngọc trong chăn cảm nhận được liền mở đôi mắt đẹp mông lung ra, thì thào hỏi một câu.
“Bốn giờ rồi!” Diệp Mặc nhỏ giọng nói.
“Muộn thế rồi cơ à!”
Người ngọc thì thào một câu, giọng điệu vẫn hơi mơ hồ.
“Ừm! Em ngủ tiếp đi!” Diệp Mặc vươn tay ôm lấy bờ eo thon của nàng.
Da thịt người ngọc trơn bóng, mềm nhẵn, có một loại cơm trơn trơn như ngọc, Diệp Mặc lại ngửi mùi thơm quen thuộc trên người nàng rồi nhắm mắt lại.
Hắn đã quen ôm nàng như vậy rồi, mỗi lần như vậy hắn đều có cảm giác rất an tâm.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình ừm một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Diệp Mặc thiếp đi tầm hai tiếng thì tỉnh lại.
Với thể chất bây giờ của hắn thì coi như ngủ một tiếng cũng không thấy mệt mỏi, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn.
Diệp Mặc nhìn qua bầu trời đen kịt ở bên ngoài, còn thế có nhìn thấy những bông tuyết đang bay trên không trung.
Tối hôm qua khi hắn trở về thì tuyết đã rơi rất nhiều rồi.
Diệp Mặc cũng không ngồi dậy, mà cứ nằm ôm người ngọc trong ngực như vậy một lúc lâu, mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng khóc thì mới vội vàng ngồi dậy.
Là Nặc Nặc, chắc lại đòi thay tã!
“Sao thế?”
Diệp Mặc vừa thay tã xong thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Ngọc Tình cũng bị tiếng khóc đánh thức nên đi qua.
Chiếc áo choàng ngủ mỏng manh căn bản không che được phong cảnh mê người ở trên trong, đôi chân trắng như tuyết cũng trở nên chói mắt khi ở trong căn phòng mờ tối.
Gương mặt xinh đẹp như tiên nữ cũng tỏa sáng như ảo như mộng.
“Nặc Nặc lại đi tiểu!” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình a một tiếng, rồi hé miệng cười.
“Lại là Nặc Nặc, Nặc Nặc luôn đi tiểu đêm!” Nàng nhìn Nặc Nặc trong ngực Diệp Mặc rồi cười nói.
“Anh thay tã rồi! Vẫn sớm lắm, em về ngủ tiếp đi!”
Diệp Mặc đặt Nặc Nặc vào trong nôi rồi nói với Tô Ngọc Tình.
“Không được, em phải xem con có đói bụng không rồi cho nó bú một chút, trái lại thì anh mới là người cần đi ngủ ý, em nhớ 4 giờ sáng anh mới ngủ mà!” Tô Ngọc Tình đi qua ôm Nặc Nặc lên rồi nói.
Khi thấy Nặc Nặc có ý bú sữa thì nàng liền ngồi xuống rồi vén vạt áo lên.
“Anh không mệt, cũng không buồn ngủ!” Diệp Mặc cười nói: “Vậy anh đi làm bữa sáng!”
“Không buồn ngủ thật à?”
Tô Ngọc Tình cau mày, kinh ngạc hỏi.
Chỉ ngủ có 2 tiếng mà đã không buồn ngủ rồi?
“Thật mà! Anh đi xuống làm bữa sáng đây!” Diệp Mặc mỉm cười nói, sau đó đi rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi xuống nhà.
Tô Ngọc Tình vẫn cai mày như cũ.
Dường như tinh lực của Diệp Mặc rất dồi dào, mỗi ngày ngủ rất muộn nhưng lại dậy rất sớm, thế mà tinh thần còn rất phấn chấn, nhất là những cày cấy mệt mỏi, mình suýt nữa thì không dậy nỏi, còn anh ấy thì lại rất phấn chấn.
Tô Ngọc Tình nghĩ đi nghĩ lại thì gương mặt xinh đẹp dần dần đỏ lên.
Trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy ý xấu hổ.
Cơ thể của Diệp Mặc cũng quá tốt rồi!
“Ai u!”
Nàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên kêu đau một tiếng, đôi mày cau lại, lại là đứa nhóc này cắn nàng một cái hơi đau.
“Ông tổ nhỏ của tôi ơi, ông cắn nhẹ thôi!”
Nàng nhịn đau, mỉm cười dịu dàng, rồi sờ lên đầu đứa nhóc này.
Diệp Mặc đi xuống nhà rồi chạy ra ngoài xem một chút, quả nhiên là tuyết đã đọng rất nhiều, cửa vừa mở ra thì gió lạnh đã lùa vào.
Diệp Mặc lấy công cụ ra ngoài xúc tuyết, rồi mới quay lại làm bữa sáng.
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi xuống.
“Hôm nay em và chị Mạn Ny không phải đi làm, lát nữa bọn mình đi ra ngoài đi dạo đi! Nhân tiện mua vài thứ luôn, đặc biệt là không được quên câu đối xuân, chị Mạn Ny nói là mai chị ấy không rảnh, nên hôm nay phải qua biệt thự dán hộ chị ấy.”
Tô Ngọc Tình đi qua vừa xem Diệp Mặc làm bữa sáng vừa nói.