Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Sắp Giao Thừa! (2)

Chương 466: Sắp giao thừa! (2) Chương 466: Sắp giao thừa! (2)

“Được!” Diệp Mặc gật đầu.

Biệt thự của Dương Mạn Ny không ở khu này nhưng cũng gần đây, trước kia Ngọc Tình toàn ở bên đó.

Ngày mai, Ngọc Tình phải tham gia Đêm Hội Mùa Xuân nên tất nhiên Dương Mạn Ny cũng phải đi theo, sau khi xong việc thì phải về nhà cha mẹ, nên dĩ nhiên sẽ không rảnh để đi qua biệt thự đó.

Sau khi Diệp Mặc làm bữa sáng xong, Tô Ngọc Tình đi vào gọi Dương Mạn Ny dậy.

Dương Mạn Ny khoác áo khoác đi ra, miệng còn ngáp không ngừng.

Cơm nước xong xuôi, thu dọn nhà bếp xong, hai cô gái Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đều đã ăn mặc xong, còn mặc cho hai đứa bé rất kín đáo, chặt chẽ.

“Tuyết rơi nhiều quá!”

Hai người vừa ra khỏi cửa thì đã sợ hãi than lên một tiếng.

Chiếc Minivan đã chờ ở bên ngoài.

Ba người đi đến một trung tâm thương mại ở gần đây để đi dạo, mua vài thứ như câu đối xuân, giấy cắt, đèn lồng. . . sau đó thì đi đến biệt thự của Dương Mạn Ny.

“Anh biết dán không?”

Dương Mạn Ny cầm một bộ câu đối xuân rồi quay sang hỏi Diệp Mặc.

“Chuyện này quá đơn giản!” Diệp Mặc mỉm cười nói.

Ngày xưa ở nhà hắn cũng toàn làm chuyện này.

Diệp Mặc lấy câu đối xuân ra, rồi dán một đối lên cổng chính biệt thự, lại dán một đôi lên cửa trong, sau đó thì lại dán chữ Phúc ở khắp nơi.

Lại treo thêm mấy cái đèn lồng lên cửa, bầu không khí tết xuân lập tức dâng lên.

“Tốt đấy!”

Dương Mạn Ny nhìn xem một lúc rồi cười rất thỏa mãn.

Ba người về đến nhà, Diệp Mặc tiếp tục công việc, cũng trang trí biệt thự của mình một phen, Tô Ngọc Tình cũng chạy đến giúp đỡ.

Sau khi xong thì đã hơn 11 giờ trưa, Diệp Mặc đi làm cơm rồi ba người ngồi ăn.

Khi hắn đang dọn dẹp bát đũa thì điện thoại di động vang lên.

Là cha mẹ gọi đến, hỏi xem khi nào hắn về nhà, còn hỏi tình hình của Ngọc Tình và hai đứa bé, sau đó lại nói một ít chuyện ở nhà, hàn huyên một lúc lâu mới cúp máy.

Diệp Mặc đặt điện thoại di động xuống, trong lòng thấy hơi xúc động.

Ngày mai là giao thừa rồi, hắn sẽ cùng Ngọc Tình, một nhà bốn người đón năm mới ở đây, đây cũng là lần đầu tiên hắn không đón năm mới với cha mẹ.

……

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy sớm như mọi ngày.

Hắn vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy gương mặt đẹp như trong tranh này, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ không một tì vết giống như là ngọc vậy.

Đôi môi đỏ căng mọng, sung mãn và trơn bóng, trông cực kỳ mê người.

Nàng nằm nghiêng quay về phía Diệp Mặc, một cái cánh tay trắng như tuyết duỗi ra ôm lấy eo hắn, hai người gần như dính sát vào nhau.

Diệp Mặc lại nằm một lúc, rồi hôn nhẹ lên môi nàng một cái, lúc này mới chuyển tay và đùi ngọc của nàng ra chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng xuống giường.

Hắn mặc quần áo tử tế xong thì đi qua nhìn hai đứa bé, sau đó mới đi xuống nhà rửa mặt.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất nhiều, mặt đất đã tích một lớp tuyết rất dầy.

Hôm qua cha mẹ nói trong điện thoại rằng ở nhà cũng có tuyết rơi, chẳng qua là rất khó có thể đọng tuyết được, dù sao phương nam cũng ấm áp hơn nhiều.

Diệp Mặc mở cửa rồi cầm công cụ ra xúc tuyết tạo thành một con đường, sau đó hắn lại chất đống tuyết lên, rồi điêu khắc thành hai con hổ, một trái một phải đứng trước cổng chính, hai con hổ sinh động như thật, nhìn trông rất uy vũ.

Khi quay lại nhà thì hắn bắt đầu bận rộn.

Hôm nay là giao thừa, phải làm cơm tất niên, có vài món ăn phải chuẩn bị từ sớm.

“Tiếc là không được đốt pháo!”

Diệp Mặc cảm thấy không được đốt pháo thì thiếu một chút hương vị tết.

“Chào buổi sáng!”

“À đúng rồi, chúc mừng năm mới!”

Hơn bảy giờ, Dương Mạn Ny tỉnh dậy, mặc quần áo xong thì đi ra, một chiếc áo âu phục ngắn tay màu đen, phối hợp với một chiếc quần ống rộng, rất ngắn gọn, đơn giản mà lại thành thục.

Cơ thể của Dương Mạn Ny hơi nở nang, lung linh uyển chuyển, khiến cho bộ quần áo này bị căng phồng lên, trước ngực phình lên ngạo nghễ, vòng eo lại thon nhỏ, và bằng phẳng, săn chắc.

Xuống một chút thì đường cong bỗng nhiên mở rộng, dường như chiếc quần đang không ngừng quấn chặt lấy bờ mông vểnh cao và to lớn kia.

Đôi chân thon dài thẳng táp, còn có thể nhìn ra một chút nở nang và nhục cảm, hết sức mê người.

Gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ kiều diễm và vũ mị.

Dương Mạn Ny đi qua, lười biếng vươn tay lên vuốt mái tóc, tản ra một loại phong vận thành thục mê người.

“Cô dậy sớm thế!”

Diệp Mặc nhìn Dương Mạn Ny một cái, rồi kinh ngạc nói.

“Anh không biết hôm nay là ngày gì à!”

Dương Mạn Ny đi qua lấy chai nước trong tủ lạnh, rồi cầm lên uống vài ngụm.

Cô liếm bờ môi đỏ một chút, sau đó quay sang nhìn các món ăn đang được chuẩn bị, liền chậc lưỡi.

Vừa nhìn thì biết bữa tối nay rất phong phú, chỉ nhìn thôi mà cô cũng đã chảy nước miếng rồi.

Nhưng cũng hết cách, đêm giao thừa cô phải về nhà với cha mẹ, không thể ở lại đây ăn chực được, cũng không thích hợp lắm.

Dương Mạn Ny quay người về phòng, rồi bắt đầu sắp xếp hành lý.

Bình Luận (0)
Comment