Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Diệp Mặc: Như Thế Này Rất Tốt!

Chương 468: Diệp Mặc: Như thế này rất tốt! Chương 468: Diệp Mặc: Như thế này rất tốt!

“Mọi người đến rồi à! Mau vào trong nhà thôi!”

Mẹ Diệp nhiệt tình đi ra ngoài cửa đón tiếp.

“Chị dâu!”

Chú hai nhếch miệng cười, cũng chào hỏi vô cùng nhiệt tình.

“Trời đang có mưa tuyết nhỏ nên lạnh lắm, mau vào trong nhà đi thôi.” Mẹ Diệp bảo nhà chú hai đi vào trong.

“Anh!”

Chú hai nhìn thấy Cha Diệp đang bận rộn trong nhà bếp thì chào một tiếng.

“Cha mẹ đâu rồi!”

Sau đó, chú hai nhìn xung quanh một chút rồi hỏi.

“Cha mẹ đang xem tivi trong phòng mình ý!” Cha Diệp hô lên một câu.

“Ừ!” Chú hai gật đầu, cười vui mừng.

Căn biệt thự này là căn nhà tốt nhất trong huyện, rộng rãi đẹp đẽ bao nhiêu, tốt hơn gấp ngàn lần căn phòng cũ nát rách rưới của cha mẹ lúc trước, cha mẹ ở đây cũng có thể hưởng phúc rồi.

“Anh, để em giúp anh làm!”

Chú hai đi rửa tay rồi bắt đầu giúp đỡ.

“Tiểu Mặc không trở về nhà à anh!”

Chú hai vừa rửa rau vừa hỏi.

“Ừm! Bây giờ Tiểu Mặc đang ở Đế Kinh với vợ và con nó! Mấy hôm nữa nó mới về! Lát nữa chúng ta có thể thấy Ngọc Tình trong Đêm Hội Mùa Xuân đấy.” Cha Diệp vừa xào đồ ăn vừa cười nói, giọng nói còn có chút tự hào.

Chú hai mỉm cười, thần sắc thì hết sức hâm mộ.

Nếu như sau này con trai của mình có thể kiếm được một cô vợ như vậy, thì sợ mình còn vui vẻ hơn anh trai mình, thậm chí còn đi khoe khoang khắp nơi.

“Tiểu Mặc. . . tài giỏi thật đấy!”

Chú hai cười nói từ đáy lòng.

Tô Thiên Hậu nổi tiếng và xinh đẹp cỡ nào chứ! Không có bản lĩnh thì sao có thể khiến nhân vật như thế nhìn trúng được, chứng tỏ đứa cháu trai này của mình rất lợi hại!

“Đúng thế nhỉ! Trước kia anh cũng không biết nó có năng lực như thế đâu!” Cha Diệp cười nói.

Hai anh em vừa trò chuyện vừa làm đồ ăn.

Đến sáu giờ hơn mới làm xong hết, sau đó lại dâng hương và bái tạ theo tập tục, sau khi xong thì cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

“Bắt đầu, bắt đầu rồi!”

Đến tám giờ, tiếng chuông báo thức của điện thoại di động của Cha Diệp rung lên một cái, ông vội vàng đứng lên mở ti vi trong phòng khách ra.

Tám giờ, Đêm Hội Mùa Xuân bắt đầu.

“Ra rồi kìa!”

Một lát sau, khi ông nhìn thấy con dâu mình mặc một bộ lễ phục hoa lệ đứng trên sân khấu thì vỗ bàn một cái, rồi kích động hô lên một câu.

“Xinh đẹp thật đấy!”

Mẹ Diệp cũng đánh giá tỉ mỉ một phen rồi cười nói.

Hai vợ chồng ông bà không bỏ qua một chương trình và tiết mục nào của Ngọc Tình cả, cả hai người giống như sắp thành fan cứng của Ngọc Tình vậy.

Phải nói là bà vô cùng yêu thích đứa con dâu này.

“Oa!”

Hai vợ chồng chú hai cũng thán phục.

Người ngọc trên tivi xinh đẹp như tiên nữ trên trời chứ không phải là người phàm nữa rồi.

Bọn họ càng xem thì càng hoảng hốt, cảm thấy rất khó tin rằng một người xinh đẹp như vậy lại có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Mặc, lại còn trở thành họ hàng thân thích của mình nữa.

Đến khi Tô Ngọc Tình cất tiếng hát lên, thì cảm giác khó tin của bọn họ lại tăng thêm vài phần.

“Hát hay quá!”

Cha Diệp cười nói, khen không dứt miệng.

Đến cả ông bà nội cũng hơi kích động, vừa nở nụ cười vừa nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.

Hai chồng chú hai cứ nhìn màn hình mà ngơ ngẩn, vẻ mặt thì vô cùng hốt hoảng.

……

Đế Kinh.

Lệ Cung Uyển.

Diệp Mặc đã kết thúc buổi live stream, đồ ăn cũng đã làm xong, hắn ôm hai đứa bé ngồi xem ti vi trong phòng khách.

“Mẹ kìa, mẹ kìa!”

Đến khi Ngọc Tình ra sân thì hắn chỉ cho hai đứa bé xem.

“Mẹ mẹ!”

Hai đứa nhóc lập tức hưng phấn lên, rồi kêu lên vài tiếng vừa ngây ngô vừa đáng yêu, lại còn hưng phấn đến mức vung vẩy đôi tay và đôi chân nhỏ lên.

“Cha con chúng ta chờ mẹ về rồi cùng nhau ăn cơm nhé!”

Diệp Mặc nhìn người ngọc chói mắt trên ti vi thì mỉm cười nói.

Giờ phút này, nàng là xinh đẹp nhất, tự tin nhất!

Hắn cứ ngồi xem như vậy, đến khi tiết mục kết thúc thì mới đứng lên đi vào nhà bếp bận rộn.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, cửa xe vừa mở ra, một bóng người khoác áo lông vội vàng nhảy xuống, rồi chạy vào trong.

“Em về rồi!”

Tô Ngọc Tình vừa vào cửa thì đã nhào đến ôm lấy Diệp Mặc.

Nàng còn chưa tháo trang sức vào tẩy trang, nên nhìn trông vô cùng rực rỡ.

Còn trên người thì vẫn mặc bộ lễ phục vừa rồi, chỉ là bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông,

Khi tiết mục vừa kết thúc thì nàng đã lập tức chạy về nhà, cũng không kịp thay quần áo và tháo trang sức.

Tô Ngọc Tình ôm rất chặt, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ và mừng rỡ.

Khi còn ở hội trường thì nàng đã rất nhớ nhà rồi, khi nhìn thấy nhà nhà đốt đèn trong cơn mưa tuyết ở trên đường về thì nỗi nhớ nhà trong nàng càng trở nên mãnh liệt hơn, nàng chỉ muốn lập tức về đến nhà, bầu bạn bên cạnh Diệp Mặc và các con.

“Vừa rồi anh có xem không?”

Tô Ngọc Tình nhỏ giọng hỏi một câu ở bên tai Diệp Mặc.

“Có xem! Anh và các con đều xem!”

Diệp Mặc ôm nàng rồi cười nói.

“Thật à? Các con có nhận ra em không?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.

“Có phản ứng, hai đứa nhìn thấy em đều rất hưng phấn!” Diệp Mặc cười nói.

Tô Ngọc Tình lập tức cười vui vẻ: “Thế. . .anh cảm thấy em hát thế nào?”

“Rất hay!”

“Thật chứ!”

“Ừm!”

Bình Luận (0)
Comment