“Miệng của anh thật là ngọt!”
Tô Ngọc Tình cười rực rỡ, sau đó thì dùng đôi môi trơn mềm đỏ mọng hôn lên môi của Diệp Mặc một cái.
Nửa ngày sau hai người mới tác ra, nàng hơi liếm bờ môi đỏ một chút rồi cười duyên.
“Môi em cũng rất ngọt!” Diệp Mặc cũng liếm môi một cái, cười nói.
Hôm nay nàng cũng trang điểm hơi đậm, son môi màu đỏ chót dính lên môi của Diệp Mặc, hắn liếm một cái thì còn có chút ngọt ngào.
“Đó là đương nhiên rồi!”
Tô Ngọc Tình lại cười nói: “Được rồi, bọn mình ăn cơm đi!”
Nàng buông tay ra, đổi giày, cởi áo khoác rồi đi vào trong nhà.
Diệp Mặc đã sớm dọn đồ lên bàn cơm rồi.
Hai người mỗi người ôm một đứa bé ngồi xuống bàn, vừa trò chuyện vừa bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong thì đã sắp 10 giờ rồi.
Tô Ngọc Tình đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ôm hai đứa bé ngồi trên sa lon, nàng đang không ngừng trả lời tin nhắn.
Hôm nay có rất nhiều người chúc phúc, nàng phải trả lời từng cái một.
Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp xong thì đi ra ngoài đốt đèn lồng.
Sau khi quay lại thì hắn ngồi xuống sô pha, gọi điện thoại cho cha mẹ hàn huyên một lúc, sau đó lại gọi điện thoại cho cha mẹ vợ rồi cũng trò chuyện một lúc.
“Hai đứa nhóc này không chịu được nữa rồi!”
Một lát sau, hai đứa bé đã buồn ngủ, nhìn trông dáng vẻ ngủ gà ngủ gật của chúng đáng yêu không chịu được.
Diệp Mặc liền cho hai đứa bé đi tắm rồi dỗ chúng đi ngủ.
Sau đó hai người quay lại phòng khách, ngồi ôm nhau trên ghế sô pha xem ti vi, bên ngoài hoa tuyết tung bay, ngoài cửa và cửa sổ treo đầy đèn lồng lấp lóe và giấy đỏ, tất cả đều tràn đầy không khí ấm áp của ngày tết.
“Như vậy thật là tốt!” Diệp Mặc thì thào một câu.
Đây là lần đầu tiên hắn đón năm món ở ngoài, nhưng cũng không tệ, một nhà bốn người cũng coi như viên mãn.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình híp mắt nằm trong ngực Diệp Mặc, ừm một tiếng.
Hai người cứ ngồi như vậy đến khi qua 12 giờ, Diệp Mặc thấy nàng hơi buồn ngủ thì ôm nàng đi lên nhà.
Vừa nằm lên giường thì nàng ngủ rất nhanh, vẻ mặt của nàng rất an bình, yên ổn, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười vui vẻ.
“Ngủ ngon!”
Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn lên má nàng một cái, sau đó tắt đèn đi, nhắm mắt lại, rồi ngủ thật say.
……
Một chiếc máy bay hạ xuống sân bay thành phố H.
Diệp Mặc mang theo hai đứa bé đi từ khoang hạng nhất ra.
Tô Ngọc Tình cũng đi ra, chẳng qua là hai người ngồi hai chỗ khác nhau, khi máy bay hạ cánh thì hai người cũng đi chung, sau cùng thì một người lên xe trước, còn một người thì chờ năm phút sau mới lên xe.
“Chú Đông, chúc mừng năm mới!”
Vừa lên xe Tô Ngọc Tình đã tháo kính râm và khẩu trang xuống, rồi cười nói với tài xề.
Chú Đông mỉm cười, rồi bắt đầu khởi động xe.
Rất nhanh, chiếc xe đã đi đến Hồ Phỉ Thúy.
Hai người mang theo hai đứa bé vào nhà, thu dọn một chút rồi lại đi ra ngoài, tiến đến biệt thự nhà họ Tô.
“Ai u! Bộ quần áo này đẹp thế!”
Hai người vừa vào nhà, thì Mẹ Tô đã đi lên nhìn hai đứa bé, rồi than lên một tiếng.
Hai đứa bé đã thay một bộ quần áo phong cách cổ, phía trên con thêu hoa văn hình hổ, nhìn trông rất xinh đẹp, không cần nghĩ cũng biết đây là con rể tự tay làm.
“Năm con hổ mà mẹ!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Để bà ngoại ôm một chút nào! Hình như lại nặng hơn rồi này!” Mẹ Tô nhận hai đứa bé, mỗi tay ôm một đứa, miệng thì cười không ngừng.
“Tiểu Mặc, cha mua nhiều đồ ăn lắm đấy!”
Cha Tô thì vẫy vẫy tay với Diệp Mặc, rồi nhiệt tình kêu lên một tiếng.
Rất lâu rồi ông không được hưởng thụ tay nghề của con rể, cho nên hơi thèm.
Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi qua xử lý đồ ăn với Cha Tô.
“Trạch Phong, con cũng qua đây trợ giúp đi, con là một người đàn ông, ngồi ở đó chơi điện thoại di động làm gì, mau qua đây!” Cha Tô vừa rửa mấy cái đứa xong thì nhìn thấy Tô Trạch Phong ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, lập tức không nhịn được mà quát to một câu.
Tô Trạch Phong hơi giật mình, rồi đặt điện thoại xuống, sau đó đi vào nhà bếp với vẻ không tình nguyện.
“Cha, con có chơi đâu, con đang nói chuyện với người ta, tạo mối quan hệ . . .”
Tô Trạch Phong lẩm bẩm nói.
“Đừng nói nhảm, rửa rau đi!”
Cha Tô lườm một cái rồi quát lên.
Tô Trạch Phong bĩu môi, xắn tay áo lên rồi bắt đầu rửa rau.
“Con phải học Tiểu Mặc đây này, nó vừa chăm chỉ vừa cần mẫn!” Cha Tô lại nhỏ giọng trách mắng.
“Con. . .”
Tô Trạch Phong mở miệng, định phản bác lại, nhưng ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào.
Nếu như là lúc trước thì khẳng định Tô Trạch Phong sẽ không phục!
Nhưng bây giờ, anh ta nào dám không phục, người em rể này quả thật là yêu nghiệt, một người bình thường như mình làm sao mà so được với người ta!
Mặt Tô Trạch Phong đỏ lên, cúi đầu không nói câu nào mà tập trung rửa rau.