Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 470 - Chương 470: Tô Trạch Phong: Không Chịu Nổi!

Chương 470: Tô Trạch Phong: Không chịu nổi! Chương 470: Tô Trạch Phong: Không chịu nổi!

“Nghe Ngọc Tình nói là con lại đầu tư cổ phiếu à, còn kiếm được rất nhiều đúng không?”

Giữa trưa, khi đang ăn cơm thì Mẹ Tô quay sang cười hỏi Diệp Mặc một câu.

Bà vừa nghe Ngọc Tình nói rằng Tiểu Mặc lại kiếm được rất nhiều tiền, lại còn giúp Ngọc Tình kiếm được không ít.

“A! Vâng!” Diệp Mặc mỉm cười rồi gật đầu.

Tô Trạch Phong ở bên cạnh nghe thấy thế thì lập tức cứng đờ, tay đang gắp thức ăn cũng run lên, đôi mắt mở to ra tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.

Lần trước vừa mới kiếm được hơn một tỷ, bây giờ lại kiếm nữa?

Điều này. . .làm sao có thể?

“Thế thì tốt!” Mẹ Tô mỉm cười, rồi thở phào một hơi.

Cái đồ chơi cổ phiếu, chứng khoán này phải xem vận may, TIểu Mặc có thể liên tục kiếm được tiền, chứng tỏ nó là một người có may mắn và có phúc phận.

“Kiếm được bao nhiêu thế?”

Vất vả lắm Tô Trạch Phong mới hoàn hồn lại, cau mày hỏi một câu.

Anh ta cảm thấy, chắc là không nhiều, cùng lắm là mấy chục triệu thôi, dù sao cũng không có ai vĩnh viễn may mắn cả.

“Chắc cũng được vài trăm triệu!”

Diệp Mặc nhìn Tô Trạch Phong rồi cười khẽ nói.

Tô Trạch Phong nghe thấy thế thì lại cứng đờ, đôi mắt đã trợn trừng trừng như chuông đồng.

Lại mấy trăm triệu á?

Chuyện này, làm có có thể chứ!

Kiếm tiền dễ như vậy sao?

Mình làm mệt gần chết một năm mới kiếm được vài chục triệu, người ta lại kiếm vài trăm triệu một cách dễ dàng như vậy!

Cánh tay gắp thức ăn của Tô Trạch Phong cứ cứng đờ tại giữa không trung, miệng thì há hốc ra, cả người đều giống như hóa đá.

Một lúc sau, khuôn mặt Tô Trạch Phong co quắp một chút, rồi lại đỏ bừng lên.

Trước đó, mình con tận tình khuyên bảo em gái mình khuyên Diệp Mặc kiềm chế một chút, đừng chơi cái trò này nữa, còn nói là rất mạo hiểm, rất dễ dàng thua lỗ, còn thuyết phục em gái mình đừng đưa tiền cho Diệp Mặc chơi.

Nhưng mà không ngờ, người em rể này lại liên tục kiếm được tiền, đây chẳng phải là đánh mặt mình sao!

Đánh một lần còn chưa đủ, giờ lại thêm một lần nữa!

“Bản lĩnh này của Tiểu Mặc ghê thật đấy!”

Cha Tô cũng ngẩn ngơ, ông cảm thấy hơi khó tin, nhưng sau đó, ông lại cười to một tiếng cười tán thưởng.

Gương mặt Tô Trạch Phong lại co quắp lại, thì dáng vẻ của cha thì giống như Tiểu Mặc mới là con đẻ, còn mình thì là nhặt được vậy.

Nhưng khi Tô Trạch Phong liếc mắt nhìn cậu em rể này thì lại không dám nói câu nào, chỉ cắm đầu vào ăn cơm.

Đang ăn ăn, Tô Trạch Phong lại nghe thấy em gái mình nói rằng con bé cũng kiếm được 200 300 triệu thì anh ta lại ngẩn ngơ, đáy lòng cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng em gái vẫn không nghe lời mình! Cuối cùng thì người anh trai như mình vẫn không bằng người trong lòng được!

Sau đó, Tô Trạch Phong lại cảm thấy hâm mộ, trong lòng cũng hơi dao động, đang nghĩ xem mình có nên ném chút tiền để cho cậu em rể kiếm hộ một chút hay không.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì Tô Trạch Phong vẫn quyết định không hạ mình.

Nếu thật sự bắt anh ta đi cầu Diệp Mặc, thì anh ta không chịu nổi!

“Khụ khụ! Ngọc Tình, qua đây, anh có chuyện này muốn nói với em!”

Sau khi ăn cơm xong, Tô Trạch Phong thấy em rể và cha đang dọn dẹp trong bếp, còn mẹ mình thì đang trông mấy đứa bé, vợ của mình cũng đang ngồi trông cùng, anh liền vẫy tay gọi em gái mình vào một gian phòng.

“Anh, có chuyện gì thế? Làm gì mà thần thần bí bí như vậy!” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.

“Khụ khụ!”

Tô Trạch Phong ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, lời thì ngăn ở cổ họng, thực sự quá khó nói nên lời.

“Anh?” Tô Ngọc Tình lại càng nghi ngờ hơn.

“Em. . . em kiếm được nhiều như thế thật á?”

Tô Trạch Phong ấp úng một lúc rồi nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế mà!” Tô Ngọc Tình ngẩn ra một lúc rồi nở nụ cười: “Em cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng mà anh ấy đã kiếm cho em nhiều như vậy đấy!”

“Vậy … vậy. . .”

Tô Trạch Phong lại ấp úng, gương mặt cũng đã đỏ bừng lên.

“Anh, em biết anh định nói gì rồi, anh cũng muốn ném một chút đúng không?” Tô Ngọc Tình nhìn Tô Trạch Phong một cười rồi mỉm cười nói.

Trước đó, anh trai đã tận tình khuyên bảo nàng, nhất định phải kiềm chế, tốt nhất là đừng đụng vào, nhưng bây giờ kiếm được tiền thì lại không nhịn được, có điều vì không có mặt mũi cầu Diệp Mặc cho nên chỉ có thể nói với nàng.

“Anh ấy không nhỏ mọn như vậy đâu, anh cứ nói với anh ấy là được, nếu anh thực sự không muốn nói thì cũng được! Anh đưa tiền cho em, em lại đưa cho Diệp Mặc là được, em sẽ nói là tiền của em.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Thế. . . thế anh chuyển cho em luôn bây giờ nhé, chuyển 5 triệu trước nhé!”

Tô Trạch Phong nghĩ ngợi một chút rồi nói ra.

“Được! Lát nữa anh chuyển cho em cũng được!” Tô Ngọc Tình mỉm cười, nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Tô Trạch Phong nhất thời thở phào một hơi.

Nhưng mà sau đó, anh ta lại ý thức được không đúng, hình như con số 5 triệu này khá quen thuộc, hình như lúc trước mình đã cầm 5 triệu để bắt thằng nhóc kia rời xa em gài mình thì phải.

Mặt của Tô Trạch Phong lại đỏ lên như mông khỉ.

Nếu như em rể mà biết thì sẽ cười chết mất!

“Phải sửa lại một chút, 4 triệu. . . Không! 6 triệu đi! Thử trước xem thế nào!” Tô Trạch Phong nói thầm một câu, đến khi sắc mặt khôi phục bình thường thì mới dám đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment